Quẹo Vào

Chương 36: Thẳng thừng từ chối




Thật sự chỉ là nhất thời xúc động sao?

Vẫn không nên suy nghĩ bậy bạ đi thôi.

Kiều Ý nằm ra bàn, cô đếm ngón tay tính xem đã gặp riêng Thẩm Ngôn Khanh được mấy lần, quả nhiên một bàn tay còn chưa hết. "Giữa trưa có thể ăn cơm cùng nhau không?"

"Tôi không thích người quá ngây thơ."

Kiều Ý từng hỏi Thẩm Ngôn Khanh thích cái gì, lúc ấy Thẩm Ngôn Khanh trả lời như vậy, Kiều Ý cảm thấy thích một người tất nhiên là muốn có nhiều thời gian ở cùng người ấy, đây không phải rất bình thường hay sao? Tại sao cô ấy lại nói là ngây thơ...

Bình đạm như nước.

Ngay cả người nhạy cảm như dì Băng cũng không nhận ra Kiều Ý khác thường, xem ra cô và Thẩm Ngôn Khanh vẫn yêu ngầm, che giấu quá kỹ, kỹ đến mức... Ngay cả bản thân cô cũng không cảm nhận được niềm vui.

"Tiểu Kiều, họp báo khai máy có thay đổi..."

"Sau đó sao? Ừ, tôi biết rồi, cảm ơn."

Bỗng dưng người đại diện tạm thời Kate gọi đến, sớm hơn một chút so với dự định ban đầu, ngày mốt cô sẽ đến Thành phố Y để quay một bộ phim mới.

***

Buổi tối, An Bạch là người đại diện cho X Jewelry đã tổ chức một buổi fan meeting, Thẩm Ngôn Khanh được đặc biệt mời đến tham dự với tư cách khách mời, thực chất fanmeeting chỉ là một chiêu trò, nổi bật là bữa tối giám định châu báu sau đó, bữa tiệc của người giàu thông thường một buổi tối có thể giao dịch tới mấy ngàn vạn, thậm chí lên tới cả trăm triệu tệ.

"Ngôn Khanh, nhiều như vậy cậu cũng không thích cái nào à?"

Sau khi An Bạch "tống cổ" đám fans ra về, cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. "Mình cảm thấy cái này rất hợp với cậu."

Thẩm Ngôn Khanh lắc đầu, hai ngày nay đủ loại yến hội đã làm cô ấy mệt mỏi, cô ấy nhìn đồng hồ sắp tới 11 giờ, bữa tiệc cũng sắp kết thúc.

"Cậu có việc sao?" An Bạch vừa nhìn ngắm những trang sức muôn màu, vừa không chút để ý hỏi Thẩm Ngôn Khanh, hình như cô ấy thực sự không thoải mái nên mới hay nhìn đồng hồ.

"Không có... Cái này cũng không tệ."

Xác định là cái này?

An Bạch nhìn vòng cổ "Nụ hôn cá" tinh tế trước mắt, sau khi nhìn kỹ hơn, cô quả thực có thể nhận ra hình ảnh hai chú cá nhỏ đang hôn nhau, đây cũng là nguồn cảm hứng cho thiết kế. Mặc dù đã có một vài điểm đáng chú ý trên chiếc vòng này, nhưng so với các "báu vật quý hiếm" phiên bản giới hạn tràn ngập hội trường, sự hiện diện của chiếc vòng cổ này gần như bằng không.

"Ngôn Khanh, cậu thích vòng này sao? Mình đây tặng cho cậu!"

"Không cần..."

An Bạch không đợi Thẩm Ngôn Khanh kịp từ chối xong đã trợn mắt nói: "Thôi đi, mình có đưa cậu cũng không cần."

An Bạch phát bực. "Thời buổi này, sao thiết kế nào cũng phải có đôi có cặp vậy! Mà này, sao cậu lại thích cái đó?" Ý cô không phải chiếc vòng đó không tốt mà chỉ là nó không phù hợp với khí chất thành thục của Thẩm Ngôn Khanh.

Thực ra, nói nghiêm túc thì đó không phải là sở thích, Thẩm Ngôn Khanh chỉ cảm thấy chiếc vòng cổ này rất hợp với người nào đó, cô ấy cảm thấy kiều Ý hợp với nó. Nghĩ tới Kiều Ý, cảm xúc của cô ấy hình như hơi hạ xuống, chẳng lẽ làm việc quá mệt mỏi?

"Cậu thấy lắc tay này thế nào?"

Rõ ràng mỗi ngày đều gặp nhau, nhưng đôi khi vô cớ nhớ tới cô, thậm chí cả lúc làm việc cũng nhớ. Giống như bây giờ, nhìn thấy vòng cổ cá nhỏ cô ấy lại nghĩ tới Kiều Ý, nhưng lại thấy giữa hai người có gì đó, hai người ở bên nhau thật sự thích hợp sao? Giới tính, tuổi tác, gia đình...

Nhưng sự thật là Kiều Ý lỗ mãng lao vào cuộc sống của cô ấy, hơn nữa ngày càng chiếm lấy vị trí quan trọng trong đó.

Thẩm Ngôn Khanh không cảm thấy chính mình quá lý trí, ít nhất là sau khi gặp Kiều Ý, cô ấy từng muốn giữ khoảng cách với Kiều Ý bởi vì sự tỉnh táo của cô ấy cho rằng hai người sẽ không có kết quả.

Nhưng cô ấy lại đi tìm Kiều Ý, Thẩm Ngôn Khanh coi đó là hành vi "vi phạm lý trí" nhưng không thể kiềm chế nổi. Đặc biệt là khi nghe Kiều Ý nói "Hy vọng người tôi thích cũng thích tôi", Thẩm Ngôn Khanh cảm thấy bản thân đã làm điều gì đó sai lầm, có lẽ "lí trí" của cô ấy sai rồi.

"Lắc tay này thế nào?" An Bạch hỏi lần thứ hai.

"Ngôn Khanh!"

"Mình còn có việc, đi trước đây."

An Bạch: "Ngôn Khanh..."

Khi Thẩm Ngôn Khanh lái xe của hàng trang sức kia, cô ấy suy nghĩ, dừng xe, quả nhiên thấy vòng cổ con cá ấy.

Cô ấy gõ ngón tay lên tủ kính, "Chiếc này... Gói lại cho tôi." Lần trước đáp ứng Kiều Ý sẽ đưa quà sinh nhật cho cô, nhưng lại không tìm được thời gian thích hợp.

Lên xe, Thẩm Ngôn Khanh lại thấy bức ảnh kia của Kiều Ý, đặt ở vị trí không khó thấy được, mỗi ngày cô ấy đều sẽ nhìn nó.

Loại cảm giác này... Là nhớ em ấy sao?

Cô ấy lấy điện thoại, do dự một chốc, cuối cùng Thẩm Ngôn Khanh cũng gọi đi, ngoài ý muốn lại không có người nghe, tắt điện thoại, thời gian cũng đã muộn, chắc em ấy đã nghỉ ngơi rồi.

"Không phải nói... muộn một chút sẽ gọi cho mình sao?"

Kiều Ý chờ tới 11 giờ cũng không nhận được điện thoại của Thẩm Ngôn Khanh, trong khi chờ đợi cô cảm thấy hơi buồn ngủ nên vào phòng tắm tắm rửa.

Kiều Ý nhàn nhã tắm rửa, thong thả sấy tóc, sau đó cầm điện thoại, cuộc gọi bị nhỡ?

Cuộc gọi nhỡ từ "Chị ấy".

Mọi sự bình tĩnh trong mắt cô đều biến thành luống cuống, Kiều Ý vội vàng gọi đi, sớm biết Thẩm Ngôn Khanh chủ động gọi điện thoại cô đã không chậm chạp như vậy.

Khi nhận được điện thoại Thẩm Ngôn Khanh vừa về tới nhà.

"Em vừa mới đi tắm!" Điện thoại vừa kết nối, Kiều Ý lập tức nói.

Người kia nói trước, giọng điệu vội vàng, Thẩm Ngôn Khanh chợt nghĩ tới bộ dáng vội vàng hấp tấp của Kiều Ý, khóe miệng khẽ cong, "Đã biết."

"Vậy chị có biết lúc tắm em nghĩ gì không?"

Luôn thích hỏi những câu hỏi kỳ lạ, tôi lại chẳng phải con giun trong bụng em, làm sao biết em nghĩ gì, Thẩm Ngôn Khanh vừa cởi giày cao gót vừa hói: "Em nghĩ gì?"

"Em nghĩ về chị..." Kiều Ý nghiêm túc nói ra bốn chữ ấy, cô tạm dừng một chốc lại cường điệu nói: "Em rất nhớ chị."

Nhưng dựa theo phong cách của Thẩm Ngôn Khanh, cô ấy chắc chắn sẽ trả lời "nhàm chán" hoặc là "Chẳng phải hôm nay chúng ta vừa gặp nhau sao?"

Thẩm tổng yêu vào bị ngốc sao? Một chút thú vị cũng không có, không hiểu tình thú giữa những người yêu nhau gì cả.

Không thể hiện thân mật thì thôi đi, lại còn khó tính như vậy...

Cảm thấy có hơi mệt, Thẩm Ngôn Khanh nhắm hai mắt dựa vào sô pha nghỉ ngơi, cô ấy lại nghe thấy: "... Em rất nhớ chị", có lẽ khi mệt mỏi người ta sẽ cảm thấy điều gì đó, cô ấy chậm rãi mở mắt ra, nhìn chằm chằm đèn trên trần nhà, lần đầu phát hiện ánh đèn là màu vàng ấm.

"Ừm..." Thẩm Ngôn Khanh nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó mới hỏi, "Nhớ bao nhiêu?"

Nghe được giọng nói mệt mỏi của Thẩm Ngôn Khanh, cô ấy còn lười nhác hỏi lại, Kiều Ý còn tưởng bản thân bị ảo giác, phản ứng đầu tiên của cô là hoài nghi có phải mình bị hoang tưởng rồi hay không, sau đó phấn khích đáp: "Rất nhớ rất nhớ... Em muốn gặp chị ngay bây giờ..."

Nhưng nghe giọng nói của chị ấy hình như rất mệt, Kiều Ý lại cảm thấy áy náy, không nên oán trách chị ấy không có thời gian ở cùng mình. "Khanh Khanh, chị đừng làm việc quá mệt, nghỉ ngơi sớm một chút..."

Thẩm Ngôn Khanh nghe người kia nói năng lộn xộn, đột nhiên muốn trêu chọc cô liền hỏi: "Sao vậy, em không muốn nói chuyện với tôi à?"

Kiều Ý điên rồi, cô kích động đến mức không nghe ra Thẩm Ngôn Khanh đang trêu ghẹo cô, vội đến mức đi quanh phòng, cô đáp: "Không phải, không phải đâu... Ý em là..."

"Được rồi, nghỉ sớm đi. ngày mai gặp."

"Dạ, ngày mai gặp, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Kiều Ý miệng nói ngủ ngon nhưng lại không có cách nào ngủ ngon, cuộc điện thoại này đủ để cô mất ngủ một đêm, đây là lần đầu tiên Thẩm Ngôn Khanh gọi cho cô, đột nhiên cô nhảy lên giường lăn qua lộn lại.

Cộc!

"A! Đau quá!"

Lăn từ trên giường xuống đất, cú ngã này khiến Kiều Ý tỉnh táo hơn một chút, nhưng cô không thể bình tĩnh lại ngay lập tức.

Ngày mai gặp? Nhưng ngày mai không phải là cuối tuần sao?

Vậy có nghĩa là...

Thẩm Ngôn Khanh mới đặt điện thoại xuống không lâu lại thấy Kiều Ý gọi tới: "Làm sao vậy?"

Bởi vì không yên tâm, Kiều Ý muốn xác nhận lại một lần nữa: "Ngày mai là cuối tuần, chị không đi làm à?"

Thẩm Ngôn Khanh cầm hộp quà được đóng gói kỹ, cô ấy khẳng định lại: "Tôi tới đón em cùng đi ăn cơm."

***

Lại là một ngày nắng đẹp, Kiều Ý mặc đồ trẻ trung tươi sáng theo phong cách đồng quê, thể hiện khí chất phụ nữ. Vì chuẩn bị hẹn hò với Thẩm Ngôn Khanh, chắc cũng tính là hẹn hò nhỉ? Cô dậy lúc 5 giờ sáng để chuẩn bị, toàn bị tủ quần áo đều bị bới tung lên, cuối cùng cũng chọn được một bộ vừa ý.

Dì Băng thấy bộ dạng này cho rằng cô lại đi thử vai.

"Không phải thử vai."

"Hẹn hò sao?" Dì Băng tiếp tục đoán, "Là Tiểu Nhan à?"

"Con tới cô nhi viện, sắp không kịp rồi."

Đi làm tình nguyện có nhất thiết phải ăn mặc như thế này không? Chỉ cần hơi cúi người, "cả sự nghiệp" như ẩn như hiện.

"Tiểu Ý, con mặc như vậy có phải quá lộ rồi không?" Dù sao đối mặt với một đám trẻ con, mặc như vậy không tốt lắm.

"Dạ? Con thấy... cũng được mà."

Đừng nói mặc thành như vậy, chỉ cần Thẩm Ngôn Khanh nói một câu, trước mặt cô ấy Kiều Ý không mặc gì cũng được.

"Con đi đây!"

Trước giờ hẹn, quả nhiên thấy xe Thẩm Ngôn Khanh, Kiều Ý nhẹ nhàng kéo cửa xe, lên xe.

Thẩm Ngôn Khanh vẫn ăn mặc đơn giản lịch sự, Kiều Ý tháo kính râm xuống, sau đó nghiêng đầu ngốc với Thẩm Ngôn Khanh...

"Khanh Khanh, tối hôm qua có phải chị nhớ em nên mới gọi điện cho em đúng không?" Kiều Ý mặt dày tới gần cọ vai Thẩm Ngôn Khanh.

"Trưa nay ăn gì?"

Kiều Ý vẫn tiếp tục cọ vào vai cô ấy, gần như sắp dán vào tai Thẩm Ngôn Khanh, sau đó mờ ám nói: "Em muốn ăn... Chị."

Không đợi Thẩm Ngôn Khanh tỏ ý cô có cơ hội hay không, Kiều Ý nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, "Nói đùa thôi! Em ăn cái gì cũng được."

Một giọng nói trẻ con từ ghế sau vang lên: "Mẹ Thẩm có ăn được không?"

Tiểu Nhược thò đầu ra, cô bé tiến tới trước mặt Kiều Ý, hai người mắt to nhìn mắt nhỏ...

"Mẹ Kiều Kiều... Con muốn hôn hôn." Tiểu Nhược chỉ vào má nhỏ của cô bé, vì mỗi lần gặp Kiều Ý đề sẽ hôn bé.

Cứ nghĩ là thế giới hai người chứ?!

Kiều Ý vẻ mặt nghẹn lại, cô hôn lên mặt Tiểu Nhược, cô phát hiện...

Thẩm Ngôn Khanh, chị cười cái gì!

Tại sao mình lại có cảm giác bị lừa nhỉ?

Thẩm Ngôn Khanh dịu dàng hỏi: "Tiểu Nhược, trưa nay con muốn ăn gì?"