Hai tay Dương Kiền vịn đầu gối đứng lên, nhìn mẹ mình từ trên cao xuống, khẽ thở dài nói, "Nói nhiều cũng vô ích thôi, ngắn gọn một câu, không
phải là Thẩm Kiều con không cưới. Dĩ nhiên, ngài là mẹ, nên con không
thể bất hiếu, lời của ngài con cũng sẽ nghe, nếu như ngài thật sự cảm
thấy cả đời này không được ôm cháu nội cũng không sao, vậy coi như chúng ta cùng có chung nhận thức rồi."
"Cái gì mà có chung nhận thức," Điền Ngữ Hồng không hề nghĩ ngợi cao
giọng nói. Ba Dương vội vàng chuẩn bị đứng lên, cẩn thận an ủi bạn già,
hơn nữa còn có vẻ giận không kềm được quay về phía Dương Kiền quát
lớn,"Nói ít lời vô lý đi, đến thư phòng chờ ba."
Dương Kiền chẳng những không nghe, còn không hề có vẻ khiếp sợ, nói
tiếp: "Không thể quang minh chính đại cưới Thẩm Kiều, nhưng mà không
chừng con sẽ làm ra mấy chuyện mờ ám, cứ kéo dài thì khó có thể đảm bảo
một ngày nào đó Thẩm Kiều có, thứ nhất hai chúng con không kết hôn, hai
là không lĩnh chứng, có con cũng không sinh được, thay vì đến lúc đó gặp rắc rối, còn không bằng bây giờ con đến bệnh viện phẫu thuật triệt sản, xong hết mọi chuyện. Mẹ, ngài cảm thấy như vậy có được không?"
Dương Kiền động tác nhanh nhạy nhảy phắt sang bên cạnh, ấm tử sa sượt qua người anh, cuối cùng đập vào lưng ghế sofa.
"Lại có thể bắt đầu uy hiếp ba mẹ, khi nói mấy lời này con có dùng đầu
óc để suy nghĩ không vậy?" Điền Ngữ Hồng tức giận, cầm ấm tử sa lên liền ném ra ngoài, nhiều năm qua anh chưa bao giờ đối chọi với bà như vậy,
bà cũng hiếm khi tức giận đến mức này, tức đến mức muốn đập đồ. Lời nói
của Dương Kiền không chỉ khiến bà cảm thấy tức giận, mà càng cảm thấy
phải đau lòng, "Không phải là nó thì không cưới, cũng dám chắc nó không
phải con thì không gả sao? Đừng tưởng rằng mẹ không hề biết gì cả."
Đối với cơn giận dữ ngút trời của Điền Ngữ Hồng, Dương Kiền vẫn rất bình tĩnh, hơn nữa còn vỗ tay “bôm bốp”: "Vấn đề ngài vừa hỏi cũng rất hay,
chắc chắn là câu hỏi đáng khen nhất tối nay. Vậy con cũng nói thật với
ngài, đời này trừ cô ấy ra, ai con cũng không cưới. Hoặc là ngài sẽ
thành toàn cho chúng con thành một đôi, hoặc là trên thế giới này từ nay liền lại thêm hai người độc thân, dù sao chuyện cũng không lớn, ngài
nói gì con cũng nghe, cũng nghe theo ngài, vậy có được không?"
"Câm miệng, còn không cút vào thư phòng đi."
Dương Kiền bị ông cụ rống khẽ run rẩy, thu hồi vẻ cà lơ phất phơ, xoay người "ảo não" đi vào thư phòng.
Gào Dương Kiền xong, ba Dương lại quay đầu lại, cẩn thận dỗ dành bạn
già: "Đừng chấp nhặt với nó làm gì, giao cho anh, ngàn vạn lần đừng tức
giận, vì chuyện này mà hại sức khỏe thật sự không đáng, để tôi báo thù
cho bà có được không?"
Điền Ngữ Hồng tức đến đỏ mắt, lôi kéo cánh tay bạn già, trong giọng nói
xen lẫn giọng nghẹn ngào nói: "Nó có nói gì cũng đừng có nghe, hôm nay
nhất quyết không được dễ dàng tha thứ cho nó, phải khiến nó tự kiểm điểm lại bản thân."
"Được được, cứ giao hết cho tôi, bà đi nghỉ trước đi."
Ba Dương đi vào thư phòng thì Dương Kiền đang ngồi trên ghế sa lon vắt
chéo chân nhàn nhã thưởng thức trà, thấy ba đi vào, vội để chân xuống,
dâng ly trà tử sa lên bằng hai tay.
Ông cụ hừ lạnh: "Lâu rồi không rèn luyện, xem ra là vết thương đã lành nên quên đau."
"Ba, cô ấy cũng không thể tự chọn mẹ cho mình, ai cũng vậy thôi nên ngài phải xử lý thỏa đáng. Thẩm Kiều vì con, nên cũng cãi nhau với gia đình. Ngài nói xem, nếu con không làm gì đó, có phải có phần không xứng hay
không?"
"Cần gì phải cứng rắn với mẹ? Không phải con không biết, mẹ con lúc nào cũng thích mềm không thích cứng."
Dương Kiền có phần tức tối bất bình lầm bầm: "Lần này không giống, đối với chuyện này mẹ mềm không được cứng cũng không xong."
Động tác cầm cái chén lên của ông dừng lại một chút: "Thẩm Kiều thật sự bởi vì con mà cãi nhau với người nhà?"
Dương Kiền gật đầu như bằm tỏi, hai mắt lóe lên sự khẩn cầu.
Ông thở dài nói: "Tối nay náo động như vậy chắc chắn là đã kích thích mẹ con, có lẽ sẽ có chút tác dụng gì đó."
Cửa thư phòng chợt bị đẩy ra, hai cha con không hẹn mà cùng nhìn sang, choáng váng trong nháy mắt.
Điền Ngữ Hồng đứng ở cửa, cả người tản ra vẻ tức giận, nhưng hai mắt lại đỏ bừng, ánh mắt có chút uất ức , "Đúng là chỉ có hai người, trong lòng người khác bất ổn, hai người vẫn có thể khí định thần nhàn uống trà."
Dương Kiền liền vội vàng đứng lên, nói thay cha: "Mẹ, mẹ, chuyện này không liên quan đến ba, phải . . . . ."
"Câm miệng, " Hai mắt Điền Ngữ Hồng đỏ bừng nhìn Dương Kiền chằm chằm,
thanh âm khàn khàn: "Mẹ chỉ hỏi một câu thôi, Thẩm Kiều có thật tốt như
vậy không?"
Vẻ mặt Dương Kiền nghiêm túc, không chút do dự gật đầu, nói: "Có."
Điền Ngữ Hồng do dự thật lâu, dùng mu bàn tay lau sạch sự ướt át trên
khóe mắt, thanh âm có hơi khàn khàn, nhưng mà giọng nói hòa hoãn hơn rất nhiều: "Tìm thời gian đưa con bé về nhà ăn cơm, thật sự muốn xem, nó
tốt như thế nào."
Dương Kiền không ngờ sự việc lại thành công nhanh như vậy, chính tai
nghe thấy, thế nhưng anh lại không thể tin được, đứng tại chỗ trố mắt
một hồi lâu. Sau khi phản ứng kịp, anh đuổi theo mẹ, ôm bà lên quay một
vòng tại chỗ, hơn nữa còn ôm lấy mặt của mẹ, mạnh mẽ hôn một cái.
Điền Ngữ Hồng bị động tác bất thình lình của Dương Kiền dọa sợ, nhìn
bóng lưng vừa kích động vừa hưng phấn của Dương Kiền xông lên lầu, trong lòng bà có phần không cảm thấy tư vị gì.
Mấy lời mà Dương Kiền vừa mới nói kia, quả thực đã hù được bà. Bà hoài
thai anh mười tháng, con trai nuôi hơn hai mươi năm, bà hiểu rõ nhất,
hơn mười năm đối với Thẩm Kiều vẫn nhớ mãi không quên, cho dù không được đáp lại cũng vui vẻ chịu đựng, vì Thẩm Kiều chuyện gì anh cũng sẽ làm,
quả thật anh cũng có thể vì Thẩm Kiều mà cả đời không cưới. Cha mẹ không thể chiến thắng con cái, bà cũng không ngoại lệ.
"Thật ạ?" Thẩm Kiều nằm trên người gấu Teddy đã lâu không gặp, khẽ lắc đầu nói với người ở đầu bên kia điện thoại: "Không tin."
Dương Kiền dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Chờ nhé, để anh bảo ba anh nói cho em biết."
"Đừng đừng, em tin. " Thẩm Kiều không nhịn được cười rộ lên, lật người
ôm lấy gấu Teddy, nằm trong ngực nó, dùng tay vuốt ve bộ lông mềm mại
của nó.
Dương Kiền cực kì đắc ý, "Chỉ cần anh ra tay, tất cả đều dễ như trở bàn tay."
"Làm thế nào vậy? Một khóc, hai nháo, ba thắt cổ?"
"Đấy là cách cũ rích rồi, vô dụng thôi."
"Vậy anh làm thế nào? Hay là quay đầu cầu xin ba anh."
"Không, ba với mẹ là hai tuyển thủ hoàn toàn không cùng một cấp bậc, mẹ
cùng lắm chỉ là hạng cân nhẹ, ba thì chắc chắn là hạng cân nặng, biện
pháp này đối với ông không linh nghiệm."
Thẩm Kiều chợt không có tinh thần tức giận như trẻ con: "Nói đi nói lại cũng chỉ là anh đùa giỡn em."
"Không phải như vậy, anh tranh thủ xúi giục ba, để ông chủ động đi tìm
ba em nói chuyện của hai ta, ba em thế nào cũng phải cho ông chút mặt
mũi, coi như không đồng ý cũng sẽ không từ chối trực tiếp, nếu như biểu
hiện khá hơn nữa một chút, không chừng hai ba ngày nữa ba anh sẽ đi tìm
ba em uống trà, đến lúc đó tất cả mọi chuyện đều dễ nói hơn."
"Tiểu gia hỏa cũng không tệ lắm, kế hoạch rất chu đáo."
"Dĩ nhiên, trong chuyện này quan trọng nhất vẫn là Thịnh Hạ, cô ấy có chốn đi về cũng là vấn đề thiết yếu."
Thẩm Kiều nghiêng đầu nhìn cây mã đề để trên đầu giường, còn có sữa tươi và trái cây trên bàn, nụ cười bất giác tràn lan trên khuôn mặt, "Em cảm thấy Thịnh Hạ đã bắt đầu tiếp nhận rồi, thời gian sẽ chữa lành tất cả.
Thịnh Hạ nhất định sẽ hạnh phúc."
Đêm nay, Thẩm Kiều mang theo những lời tình nồng ý mật chìm vào mộng đẹp, cô ngủ say sưa, trên khóe miệng còn treo nụ cười mỉm.
Có lẽ là do tâm tình quá tốt, Thẩm Kiều ngủ cực kì say, thời gian tỉnh
ngủ muộn nửa tiếng so với bình thường. Khi cô nhanh chóng rửa mặt thu
dọn xong, lao xuống lầu, lại không hề đoán trước được sẽ chạm mặt ba
mình.[Truyện được đăng chính thức tại Diễn-đàn-L3-Quý-Đôn]
Khoảnh khắc đó, Thẩm Kiều sợ đến mức nhịp tim cũng nhanh chóng biến mất, sững sờ tại chỗ.
"Một năm không gặp, không nhận ra nữa hả?" Trái lại, Thẩm An lại hoàn
toàn không kinh ngạc như Thẩm Kiều, bình tĩnh mở miệng hỏi.
Thẩm Kiều vội thu hồi ánh mắt kinh ngạc, liếm liếm bờ môi khô khốc, một
lúc lâu sau mới tìm được giọng nói của mình trở về, vẫn có phần hơi khàn khàn nói: "Ba, không biết ngài đã về, con đi ngay đây."
"Đợi chút, ăn điểm tâm xong rồi đi, không thể để bụng rỗng đi làm."
"Ba. . . . . ."
"Sau khi tan tầm trở về thu thập hành lý một chút, hôm nay chuyển về nhà ở đi."
Thẩm Kiều càng có cảm giác không thể tin được, hơn nữa còn không nói lên lời. Điều này chứng tỏ là ông đã tha thứ cho cô sao? Chứng tỏ, ông đã
tiếp nhận cô và Dương Kiền sao?