"Em định bao giờ thì cho anh chấm dứt cuộc sống không ngừng bôn ba như thế này?"
Thẩm Kiều nhướn lông mày, lỗ mũi hơi chun lại, anh tiến công ở phía dưới đã khiến cô sớm bị đánh cho tơi bời, tan tác ngàn dặm, anh còn cố tình
muốn hỏi vấn đề "nhạy cảm" này, cho dù cô trả lời như thế nào, cũng là
một con đường chết.
Dương Kiền giữ chặt hông của cô, một lần lại một lần đi sâu vào, trên
làn da màu đồng cổ lấm tấm những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu, anh ngậm
vành tai của cô, tiếp tục hỏi, "Ba tháng, có đủ hay không?"
Thẩm Kiều lắc đầu, khóc nói: "Không biết."
Dương Kiền hôn lên nước mắt của cô, khàn giọng nói: "Nghiêm Túc nói với anh, là em tự mình xin đi công tác dài hạn?"
Thẩm Kiều khóc sụt sùi, hàm răng cắn vào môi không lên tiếng. Dương Kiền cạy hàm răng của cô ra, tiếp tục truy vấn: "Có phải hay không, hả?"
Có lần trong một bữa tiệc, anh chạm mặt Nghiêm Túc, anh đùa giỡn hỏi rốt cuộc có cho Thẩm Kiều trở lại hay không, Nghiêm Túc cực kì vô tội nói
chuyện này là do cô tự mình đề nghị, đáng hận hơn chính là Nghiêm Túc
còn vô cùng nghiêm túc hỏi: "Thẩm Kiều nói, hai người chia tay rồi, có
phải sự thật không?"
Anh ôm cô rồi lật người lại, để cô nằm sấp trên người mình, Dương Kiền
vuốt ve những sợi tóc đang dán vào gò má của cô: "Thẩm Kiều, anh không
vui."
Vật to lớn của anh chôn trong cơ thể cô, hơn nữa giữa hai chân có cảm
giác trơn trợt ấm áp, cảm giác này khiến Thẩm Kiều hơi khó chịu, nhưng
khi nhìn anh nhíu mày nói không vui, cô vẫn cảm thấy đau lòng, vuốt lên
mi tâm của anh: "Anh đừng như vậy."
Dương Kiền hôn lên mặt của cô, "Anh muốn một cuộc sống mà ngày nào cũng
có hteer nhìn thấy bóng dáng em, muốn vừa mở mắt là có thể nhìn thấy em, muốn lúc nói chuyện chỉ cần hô một tiếng là có thể nghe thấy, mà không
phải giống như bây giờ, sau lần gặp mặt này sau không biết khi nào mới
có thể gặp lại. Cho nên ngày hôm nay, cho dù như thế nào anh cũng phải
tới thăm em."
Thẩm Kiều dựa vào lồng ngực của anh, cô chợt nghiêng đầu, cắn một cái
lên xương quai xanh của anh, càng lúc càng dùng sức, nước mắt "tí tách " nhỏ giọt xuống. Dương Kiền rên lên một tiếng ôm lấy cô, cô cắn càng
mạnh hơn, anh càng ôm cô chặt hơn.
Cho đến khi trên xương quai xanh lưu lại hai hàng dấu răng thấm máu, cô
mới bằng lòng nhả ra, cặp mắt đỏ thắm nhìn chằm chằm vào anh, cô cố gắng kìm nén không cho bản thân bật khóc, nói với giọng run rẩy: "Anh cho
rằng cứ muốn là được à? Ba em sẽ ngăn cản, sẽ bắt anh phải buông tay,
nhưng mà em đã lựa chọn rồi, dù biết là sẽ gặp khó khăn."
Dương Kiền ôm lấy mặt của cô, hôn lên môi của cô.
Thẩm Kiều uất ức lại tuyệt vọng nhìn anh: "Em có nhà nhưng không thể trở về, về nước để làm gì? Để ông thấy hai chúng ta ở bên nhau, sau đó nghĩ mọi biện pháp chia rẽ hai ta sao?"
Sao có thể Dương Kiền không biết nỗi oan ức của cô, những lời cô vừa mới nói chính là những suy nghĩ chân thật, quả thực trên thực tế cô cũng
không thể làm gì, cho đến bây giờ Thẩm Kiều cũng chỉ là người bị hại,
anh mới là người khởi xướng phải bị nhốt vào lồng heo. Dương Kiền buông
cô ra, quỳ trước mặt cô, chân thành nói lời xin lỗi: "Nếu em muốn oán
trách, thì cứ trách anh, em đừng nóng giận, đánh chửi anh cũng được,
đừng khóc nữa được không?"
Thẩm Kiều lau sạch nước mắt, bọc chăn, nghiêng đầu không nhìn anh.
"Ngoan nào, anh biết sai rồi, thật sự biết sai rồi, đừng lấy lòng tiểu
nhân so đo với anh, cũng đừng không để ý tới anh, " Dương Kiền ngừng một chút rồi nói tiếp: "Là suy tính chưa kĩ càng. Lần này sau khi về nước,
anh sẽ thương lượng với ba mẹ chuyện của hai ta , ba không thành vấn đề, mẹ cũng dễ giải quyết thôi, bọn họ đều đồng ý rồi, be em bên kia chắc
sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Về sau, em có việc gì bận rộn thì em cứ làm,
chỉ cần rảnh rỗi anh sẽ tới gặp em, không bao giờ bắt em làm gì nữa,
không nổi giận, không bắt nạt em. Có được hay không?"
Rốt cuộc Thẩm Kiều cũng chịu quay đầu lại nhìn anh, giọng nói lạnh lẽo
như hầm băng: "Anh đã đồng ý, trước khi ba em đồng ý, anh sẽ không chủ
động nói chuyện của chúng ta cho bất kỳ ai."
Dương Kiền chìa tay ra tự tát mình một cái, "Cái miệng đáng chết này,
nữa này. Về sau em cứ tiếp tục làm việc, anh mà rảnh rỗi sẽ đến thăm em, hai ta cùng chờ đợi, đợi đến khi ông đồng ý mới thôi. Nếu như ông vẫn
không đồng ý, chúng ta sẽ đi Las Vegas kết hôn. Không được nữa thì cùng
nhau chờ, cùng lắm thì cả đời không kết hôn, anh sẽ ở bên em."
Thẩm Kiều từ từ ngồi dậy, cúi người vòng chắc cổ của anh, "Em muốn về nhà."
Những lời này khiến Dương Kiền rất đau lòng, anh cảm thấy bản thân mình
rất vô dụng, khiến cô vốn vô tội phải chịu khổ sở như thế này, mình
phiêu bạt bên ngoài, cô độc, bất lực, mà bản thân mình lại không làm
được gì.
Vậy mà thời điểm phải chia tay lại tới nhanh như vậy, bọn họ không thể
không nói hẹn gặp lại. Chỉ hy vọng lần sau lúc bọn họ gặp lại, sự việc
sẽ chuyển biến tốt.
Biết được Chung Tĩnh Duy sau đó không lâu sẽ trở về nước, Lương Thiều Vũ ngày đêm rối loạn, ban ngày không phải ban ngày, ban đêm không phải ban đêm, làm chuyện gì cũng không thể chuyên chú, hơn nữa còn cực kì dễ nổi giận. Anh đã chờ đợi, mong ngóng năm năm rồi, rốt cuộc cô cũng muốn trở về, mà anh lại không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với cô. Có lẽ
là bởi vì để ý, cho nên phải cẩn thận cân nhắc, tính toán từng bước, sợ
đi nhầm đường, càng sợ để vuột mất cô.
Chung Tĩnh Duy về nước đúng hạn, Lương Thiều Vũ tự mình thí nghiệm, cách nào cũng không linh, mặt dày mày dạn dây dưa mới là sách lược tốt nhất. Phương pháp này mặc dù có hiệu quả, nhưng mà không thể khiến anh hài
lòng, bởi vì sợ cô cắn răng kiên quyết không đồng ý quay về với anh,
thậm chí còn không nói tiếng nào đi công tác luôn.
Ngày đó, đám bọn họ tụ hội, trong phòng vô cùng náo nhiệt, cãi nhau ầm
ĩ, bầu không khí cực kì vui vẻ, chỉ có Dương Kiền và Lương Thiều Vũ hai
vị già mẹ goá con côi này ngồi trên ghế sofa uống rượu giải sầu, câu
được câu không hút thuốc.
"Hôm nào Duy Duy về?"
"Khoảng một, hai ngày nữa, Thẩm Kiều đâu rồi?"
Dương Kiền cười lạnh: "Không có ngày nào rảnh rỗi cả."
Hai tháng trước, Thẩm Kiều đã rời châu Âu đi Nam Phi, bận rộn không
ngừng nghỉ có thể so với ong mật nhỏ cần cù, mấy ngày gần đây thì lại
càng không có tin tức, anh chỉ có thể tìm cô thông qua thư ký, thư ký
lúc nào cũng nói cô rất bận, bận đến nỗi không có thời gian nghe điện
thoại của anh, không có thời gian gọi video với anh, không có thời gian
để ý đến anh.
Dương Kiền đã uống không ít rượu, cơn nóng giận theo hơi rượu cùng xuất
hiện, tức giận đứng lên rống to: "Cô ấy sao có thể yên lòng như vậy? Từ
khi cô ấy đến Bộ Ngoại Giao làm việc, nửa năm đầu tiên được gặp một lần, năm thứ hai lại đi công tác, hơn nửa thời gian là ở nước ngoài, năm thứ ba thì càng không cần phải nói, một năm gặp được ba lần, năm nay thì
chưa gặp lần nào. Tiểu Vũ, hãy nói hết mấy lời này với người này, nếu
như năm nay cô ấy tiếp tục như vậy, tôi sẽ kiên quyết thay đổi."
Lương Thiều Vũ phun ra một vòng khói thuốc: " Nhanh đổi đi, mẹ cậu đang chờ bồng cháu đấy."
Dương Kiền chau mày, vô cùng buồn bực hỏi: "Cậu nói xem, tại sao cô ấy
lại có thể chắc chắn là tôi sẽ không thay lòng? Rốt cuộc là ai cho cô ấy niềm tin vậy?"
Lương Thiều Vũ nhấp một ngụm rượu, cực kì không nể mặt mà nói: "Cậu cho."
Dương Kiền cầm bao thuốc lá lên rồi lại ném đi, "Sao lại lôi kéo anh em lùi về phía sau vậy?”
"Cả ngày theo sau mông người ta hỏi han ân cần, hễ Thẩm Kiều ở trong
nước, khi không tìm được cậu thì đến tìm cô ấy thì tuyệt đối không sai,
một ngày ba bận chạy đến bộ ngoại giao, so với giờ cơm còn chính xác
hơn, huống chi, từ trung học đến giờ, ít nhất cũng mười năm rồi, còn
kiên trì mười năm như một, cô có thể chạy mất sao?"
"Không phải nói vậy, cũng không giống nhau? Với cậu, Paris cũng quen
thuộc như nhà mình đấy thôi, " Dương Kiền không phục, "Bản thân cậu thì
có tư cách gì mà nói?"
Lương Thiều Vũ cười khổ lắc đầu, "Đúng vậy, cả đời này hai chúng ta phải như vậy rồi."
"Dương Kiền tôi đây dù gì cũng là một người đàn ông, có nhiều phụ nữ
theo đuổi lắm, tôi chắc chắn sẽ không vì một cái cây là cô ấy mà từ bỏ
cả một khu rừng lớn. Để tôi gọi điện thoại cho cô ấy, bắt cô ấy phải cho tôi một câu trả lời hợp lý, gọi điện thoại nào." Dương Kiền để chai
rượu xuống, bắt đầu tìm điện thoại di động, sờ khắp người cũng không tìm thấy, anh đá văng chiếc bàn, cúi người xem xét mặt đất.
Trương Khải đang ngồi trên bàn bài chợt giơ điện thoại của Dương Kiền
lên rồi hô: "Dương Bạch Lao, đại gia Hoàng Thế Nhân điện thoại tới, có
muốn nhận không?"
Dương Kiền không tìm được điện thoại đang sốt ruột, quay đầu về phía
Trương Khải, "Cậu mới là Dương Bạch Lao, cả nhà cậu đều là Dương Bạch
Lao."
Trương Khải nhíu mày, cực kì dứt khoát nhận điện thoại hơn nữa còn bật
loa ngoài lên, mắt nhìn Dương Kiền rồi nói: "Này, Kiều, là tôi lão Thất, lão Dương không nhận điện. . . . . ."
Trương Khải còn chưa nói hết câu, điện thoại đã bị một bóng đen cướp mất trong chóp mắt. Dương Kiền mới vừa rồi còn tràn đầy căm phẫn, lập tức
trở nên chân chó như nô tài, vẻ mặt kích động nói với giọng dịu dàng:
"Không đâu không đâu, lão Thất nói giỡn thôi, Không phải em không biết
đức hạnh của người này, chỉ sợ thiên hạ không loạn. Thượng Hải? Vậy sao
không nói với anh? Vậy anh đi đón em."
Dương Kiền dừng máy, gãi cái gáy, biểu hiện trên mặt có phần quẫn bách,
"Cái đó, Thẩm Kiều đang ở Thượng Hải, đã lên máy bay rồi, tôi phải đến
sân bay một chuyến."
Lương Thiều Vũ liếc mắt nhìn anh một cái, hừ lạnh: "Không cần xin lỗi,
coi như mới vừa rồi chúng ta thả một cái rắm, không có chuyện gì lớn,
cho dù có bị hun đến hoảng."
Thời gian đi từ Thượng Hải đến Bắc Kinh là hai giờ đồng hồ, Dương Kiền
chạy tới sớm một chút, để nhìn thấy Thẩm Kiều sớm hơn một chút, anh
không tiếc vận dụng quan hệ đi vào đại sảnh của phòng chờ máy bay. Anh
vừa kích động vừa khẩn trương chờ cô, làm anh vạn vạn không ngờ chính
là, Thẩm Kiều lại ngồi xe lăn được đẩy ra ngoài.
Dương Kiền nhìn vậy bỗng thấy hoảng hốt, chân như nhũn ra, mắt tối sầm,
không thể tin được nhìn nhân viên đẩy cô đến gần. Cô nhắm mắt lại, sắc
mặt tái nhợt, dưới mắt là một vòng màu đen, chân mày nhíu lại, dường như rất khó chịu.
Rốt cuộc Dương Kiền cũng phản ứng kịp nhanh chóng nhào qua, nắm bả vai
của cô, nhỏ giọng lại đau lòng khẽ gọi: "Thẩm Kiều, có nghe thấy anh nói không?"
Thẩm Kiều thoáng giật giật, mí mắt khẽ mở ra một đường nhỏ, hình như là không có hơi sức nên lại nhanh chóng khép lại.
Nữ tiếp viên hàng không đẩy Thẩm Kiều ra dịu dàng hỏi: "Xin hỏi, ngài là bạn trai của cô ấy à?"
Dương Kiền gật đầu, vẻ mặt lo lắng, hỏi: "Cô ấy sao vậy?"
"Bị ngất trên máy bay, trên máy bay vừa may có hành khách là bác sĩ, có
thể là mệt nhọc quá độ, tốt nhất là đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra một lượt."
"Cám ơn." Dương Kiền nói cám ơn, ôm ngang Thẩm Kiều lên, một đường chạy như điên đến cửa ra của sân bay.
Dương Kiền đặt cô vào tay lái phụ, điều chỉnh góc độ của ghế ngồi để cô
thoải mái hơn. Dọc theo đường đi, anh vẫn nắm chặt tay của cô, "Thật sự
không muốn sống thoải mái à? Nhìn anh sốt ruột, đau lòng em vui mừng
thật sao? Đồ ngốc, ngu ngốc, có cần phải làm bản thân mình mệt mỏi thành như vậy sao? Em cũng không phải là siêu nhân, cũng không cần cứu vớt
thế giới."
Dương Kiền thật sự giận đến không kìm chế được, càng đau lòng hơn, nhìn
càm của cô so với trước kia càng thon gầy hơn, anh cảm thấy tay chân
lạnh lẽo, sao cô ấy lại gầy như vậy, thể chất cũng càng ngày càng kém,
không thể tiếp tục như vậy mãi.
Dương Kiền miễn cưỡng thu tay lại, gọi điện thoại liên lạc với bệnh
viện, khi anh dừng xe lại trước tòa nhà hoa cấp cứu, bác sĩ và các y tá
đã sớm chuẩn bị xong, đặt cô lên xe đẩy, đẩy mạnh vào phòng cứu cấp.
Dương Kiền như đứng trên đống lửa, sau hơn 10 phút mà anh thấy lâu như
cả đời, chờ đợi vào lúc này quả thực là một loại đau khổ.
Rốt cuộc đợi đến khi bác sĩ đi ra từ phòng cấp cứu, Dương Kiền xông tới
siết cánh tay của bác sĩ, giọng nói bởi vì lo lắng quá mức mà khàn khàn
không dứt: "Thế nào rồi?"
"Không có vấn đề gì, nhỉ là quá mệt mỏi, tôi đã tiêm cho cô ấy, ngủ một
giấc là hết thôi. Nhưng mà, cô ấy mệt mỏi như vậy, rất có thể là dạ dày
có vấn đề, tốt nhất là đợi sau khi cô ấy tỉnh lại, anh hãy đưa cô ấy đi
kiểm tra."
Dương Kiền miễn cưỡng nở nụ cười, gật đầu nói: "Tôi đã biết, cám ơn."
"Cám ơn cái gì," bác sĩ lấy khẩu trang xuống, cười hỏi: "Đây chính là cô gái mà có người theo đuổi mười mấy năm liền trong truyền thuyết à? Quả
là xinh đẹp."
Dương Kiền nghe vậy chân mày nhíu chặt hơn, "Là ai nói cho anh à?"
"Nếu muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm, ha ha, " bác sĩ cười cười, giương cằm về phía trước, "Cô ấy ra rồi kìa."
Dương Kiền quay đầu lại, vội vàng chạy tới.
Lúc này Thẩm Kiều đã dần dần khôi phục ý thức, thấy vẻ mặt Dương Kiền
cực kỳ sốt ruột, cô khẽ nhếch miệng cười với anh, muốn nói chuyện với
anh, lại phát hiện căn bản không phát ra được tiếng nào.
Dương Kiền cầm tay của cô, không ngừng gật đầu: "Biết rồi, anh biết rồi, nghỉ ngơi trước đã, anh sẽ ở bên cạnh em, ngoan nào, mệt mỏi quá rồi,
em mau nhắm mắt lại ngủ đi, anh sẽ không rời đi đâu."
Thẩm Kiều nghe lời anh nhắm mắt lại, dùng hết sức nắm chặt lấy tay của anh.