Thịnh Hạ đã khỏi bệnh, đưa cô ấy ra nước ngoài điều dưỡng đúng là một cách làm đúng đắn. Thẩm An đã từng chuyển viện cho Thịnh Hạ, hơn nữa sau đó lại thông báo thành phố và tên bệnh viện cho Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều cũng từng đi thăm Thịnh Hạ, nhưng chỉ đứng từ xa nhìn một chút. Thẩm Kiều gặp Phương Mẫn, biết tình hình hồi phục của Thịnh Hạ cũng không tệ lắm.
Về sau, Thẩm Kiều gián tiếp biết được, trong lễ mừng năm mới ba mẹ nói du lịch, chính là đi thăm Thịnh Hạ. Nếu như cô nói trước muốn về nhà ăn tết, cô cũng có thể cùng ba mẹ đi thăm Thịnh Hạ. Nhưng mà nghĩ lại, có lẽ Thịnh Hạ vốn chẳng muốn gặp cô đâu, có lẽ ba cô cũng băn khoăn vấn đề này, cho nên mới không nói cho cô thôi. Thịnh Hạ ngay lập tức phải đối mặt với người mẹ đã vứt bỏ mình, còn phải đối mặt với cô, thậm chí là cô và Dương Kiền, vậy sẽ có cảm xúc khổ sở như thế nào chứ?
Buổi trưa, Thẩm Kiều về tới Bắc Kinh, khi về đến nhà đã là sau giữa trưa, mẹ và Thịnh Hạ cũng đã ngủ trưa. Dì giúp việc đã làm trong nhà hơn mười năm nói cho Thẩm Kiều biết, Thịnh Hạ không thích nói chuyện, rất tĩnh lặng, nếu không có việc gì thì chỉ ở trong phòng, nếu không thì ngẩn người nhìn ánh mặt trời chiếu vào phòng.
"Phu nhân rất quan tâm cô ấy, mặc dù cô ấy không cự tuyệt, nhưng mà cũng không có phản ứng gì quá lớn, đúng là một đứa bé đáng thương, bị đả kích lớn như vậy, " nói tới chỗ này, dì khẽ than thở, "Cháu đi công tác suốt, bây giờ Thẩm Du cũng không ở nhà, ở nhà ngày nào cũng vắng ngắt, mùa hạ sắp tới rồi, nhưng cả căn nhà vẫn lạnh lẽo. Tình trạng cơ thể của phu nhân cũng chuyển biến tốt, Thịnh Hạ vừa về, toàn bộ trái tim của phu nhân cũng đặt trên người cô ấy, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều."
Thẩm Kiều nắm tay dì, chân thành tha thiết nói: "Dì, khi con không ở nhà, dì đã vất vả chăm sóc mẹ và Thịnh Hạ, cám ơn dì."
"Nói gì vậy!" Dì giả vờ tức giận, ngay sau đó lại nở nụ cười: "Mau lên đi tắm một cái, dì chuẩn bị cơm trưa cho con."
Tóc vẫn chưa khô, Thẩm Kiều dựa vào cạnh cửa, nhìn cửa phòng đóng chặt ở phía đối diện. Đây đã từng là phòng của Thẩm Du, hiện giờ Thịnh Hạ ở trong đó, tất cả đều cố gắng khôi phục lại đã từng quỹ đạo. Một bên là em trai cùng chung sống với cô hơn hai mươi năm, một bên là em gái cùng chảy một dòng máu, chẳng lẽ không có biện pháp nào để giải quyết một cách song toàn sao, vừa để Thịnh Hạ trở về đồng thời Thẩm Du cũng sẽ không rời đi?
Cánh cửa đang khép chặt đột nhiên mở ra, dưới tình huống nhìn thấy đối phương mà không hề có điềm báo trước, hai bọn họ đều sửng sốt. Thịnh Hạ nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh, Thẩm Kiều thì chậm rãi mỉm cười, "Nghe nói em đang ngủ trưa, cho nên không đánh thức."
Thịnh Hạ gật đầu một cái.
Thẩm Kiều ân cần hỏi: "Thân thể có khỏe không?"
Thịnh Hạ tiếp tục gật đầu, sau đó một lát, mới cất giọng trả lời: "Khá tốt."
Đối mặt với Thịnh Hạ, Thẩm Kiều vẫn có phần cảm thấy khẩn trương, không biết nên nói những chuyện gì, không biết nên làm thế nào để điều hòa không khí có vẻ xấu hổ giữa các cô. Đúng lúc này, dì lên trên lầu gọi Thẩm Kiều đi xuống dùng cơm, Thẩm Kiều liền hỏi Thịnh Hạ: "Muốn cùng ăn cơm với chị không?"
Thịnh Hạ nhìn Thẩm Kiều sững sờ, sau đó lắc đầu, đi lướt qua người Thẩm Kiều, xuyên qua phòng khách lầu hai đi vào căn phòng có ánh mặt trời. Thẩm Kiều nhìn bóng dáng đơn bạc của cô ấy, nhớ lại lần đầu tiên khi nhìn thấy cô ấy, dịu dàng nhã nhặn lịch sự, giữa hai hàng lông mày có ý cười, còn có vẻ hạnh phúc và thỏa mãn. Thẩm Kiều nắm khăn lông trong tay, không nhịn được nắm thật chặt.
Tin tức Thẩm Kiều đi công tác về được lan truyền một cách nhanh chóng, tối hôm đó cô liền bị kéo ra ngoài ăn cơm. Tần Niệm nhìn thấy cô, câu đầu tiên không phải nói cô muốn chết không, cũng không phải là cũng chịu quay trở lại, mà như tên trộm sáp lại gần cô nhỏ giọng nói: "Tiểu Thu có bạn trai rồi rồi. Người đó là một luật sư họ Sở."
Khác với Tần Niệm không cần nói cũng biết kinh ngạc, Thẩm Kiều đã sớm dự đoán được điều này. Biết Tiểu Thu không thích anh ta, nhưng mà chí ít cũng không ghét, nếu không tiểu Thu sẽ không tốn thời gian ăn cơm với anh ta, cho nên lần đầu tiên Thẩm Kiều nhìn thấy Sở Thiên, cảm giác bọn họ sẽ ở bên nhau cực kỳ mạnh mẽ.
Tần Niệm híp mắt hỏi: "Đã dự liệu?"
"Ừ." Thẩm Kiều gật đầu.
Tần Niệm chợt nhíu mày nở nụ cười: "Vậy cậu có ngờ rằng, hôm nay sẽ có khách không mời mà đến hay không?"
Thẩm Kiều cố gắng từ trong tiếng cười của Tần Niệm tìm ra đầu mối, khi cô thầm cảm thấy không tốt, quyết định rời đi, quay người lại liền đụng vào một người. Người này rất cao, Thẩm Kiều ngay cả đầu cũng không ngẩng lên liền bắt đầu nói xin lỗi, sau đó liền nghe thấy một tràng cười to càn rỡ ở phía sau lưng.
Tràng cười này, khiến Thẩm Kiều liền hoàn toàn hiểu rõ. Ngước mắt lên, quả nhiên là nhìn thấy anh. Nửa năm không gặp, lần nào cũng cảm thấy anh có sự thay đổi, nhưng anh vẫn là anh, rốt cuộc là thay đổi ở đâu? Ừm, hay là trái tim?
Dương Kiền cúi đầu nhìn cô chăm chú, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười yếu ớt: "Sao vậy? Vừa tới đã muốn đi?"
Thẩm Kiều mất tự nhiên cười: "Tại sao anh lại quay về?"
"Trở về đi họp."
Thẩm Kiều gật đầu, nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Vừa nhớ tới còn có chút chuyện cần xử lý, mọi người chơi đi, em về trước."
Thẩm Kiều né tránh ánh mắt của anh, mà hai mắt Dương Kiền cũng không thèm chớp một cái nhìn cô, một lúc lâu sau, anh chậm rãi di chuyển thân người đang cản trở đường đi của cô, "Được, ngài bận gì thì đi đi, không tiễn."
Thẩm Kiều khẽ cắn môi, nói hẹn gặp lại, nhanh chóng cất bước rời đi.
Dương Kiền không quay đầu nhìn cô, mà đi tới trước sô pha rồi ngồi xuống. Nhóm người vừa mới cười ở cửa, im lặng không lên tiếng nhìn anh, khi anh ngước mắt quét qua đi thì mọi người lập tức bắt đầu nói chuyện phiếm, ra vẻ đang cười nói, tự giác đá bay cảnh tượng kia ra khỏi trí óc.
Dương Kiền giơ cổ tay nhìn đồng hồ, sáng sớm ngày mai anh sẽ phải ngồi máy bay rời đi, chỉ còn lại chưa đầy mười tiếng đồng hồ, mà cô ngay cả một phút cũng không muốn cho anh. Lần này về Bắc Kinh họp là để bàn bạc việc thuyên chuyển công tác của anh về Bắc Kinh, chưa đầy ba tháng nữa, công việc của anh sẽ chuyển về Bắc Kinh một lần nữa. Đến lúc đó, xem Thẩm Kiều sẽ làm như thế nào để trốn tránh anh.
Tại sao anh lại trở về? Anh có đi nữa không? Anh có biết Thịnh Hạ đã trở về rồi hay không? Thẩm Kiều có thật nhiều thắc mắc muốn biết, nếu là lúc trước, Thẩm Du sẽ chủ động nói cho cô biết tất cả sự tình mà cô muốn biết, nhưng hiện giờ Thẩm Du đã đi rồi, cách xa cuộc sống của cô.
Thẩm Kiều hơi hối hận vì mới vừa rồi không nhìn anh nhiều một chút, nên bây giờ chỉ có thể nhớ lại được một chút xíu, cố gắng nhớ lại mọi thứ từ sâu trong trí óc.
Thẩm Kiều thở dài, tựa đầu trên tay lái, tự nhủ: "Thẩm Kiều tại sao mày không tỏ ra kiên định hơn một chút? Cho dù là nắm lấy, hay buông tay, thì cũng nên kiên định hơn mới đúng."
"Cốc, cốc, cốc."
Thẩm Kiều nghe thấy tiếng gõ thủy tinh thì đột nhiên ngồi thẳng dậy, quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thông qua ánh đèn đường, thấy rõ bộ dạng của người vừa gõ cửa sổ.
Thẩm Kiều vội vàng mở cửa xuống xe, đứng trước mặt Thẩm An.
"Tại sao không về nhà? Ngồi xe trong làm gì?"
Thẩm Kiều liếm liếm bờ môi khô khốc, cố gắng tìm kiếm tư tưởng đang tan rã, viện ra một lý do gượng gạo: "Không có gì, con đang nghĩ xem sắp tới có chuyện gì cần xử lý hay không."
Thẩm An trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Về nhà thôi."
"Vâng." Thẩm Kiều gật đầu, đi phía sau ba mình vào cửa.
Thẩm Kiều nằm trên giường, trằn trọc trở mình, nhắm mắt lại sẽ nhìn thấy anh, suy nghĩ trong đầu đều là anh, ngay cả trái tim cũng bị anh tác động, cô vốn không có cách nào đi vào giấc ngủ, thậm chí ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở lên hỗn loạn.
Thẩm Kiều khoác một chiếc áo khoác mỏng, đứng trong sân, tham lam há to miệng hít thở. Ánh trăng rất đẹp, trên bầu trời ánh trăng vừa sáng vừa tròn, chẳng phải người ta nói, trăng tròn biểu tượng cho sự sum vầy sao?
Thẩm Kiều cười khổ, kéo cánh cổng chính ra, dừng chân trước cửa lớn, dưới ánh trăng cô nhìn thấy bóng dáng của chính mình. Nhưng mà, cô lại không cẩn thận bắt được một bóng người đen kịt.
Trong khoảnh khắc, cô không bởi vì một bóng người mà cảm thấy sợ hãi, trực giác nói cho cô biết đó là anh, cho nên dường như trong nháy mắt đã có phản ứng, nước mắt liền dâng lên.
Anh chậm rãi đi ra từ trong bóng tới, Thẩm Kiều dần thấy rõ bộ dáng của anh, nhưng bởi vì nước mắt mà một lần nữa không thấy rõ hình dáng của anh.
Dương Kiền dừng lại đối diện cô, cúi đầu nhìn cô chăm chú, im lặng nhìn cô rơi nước mắt.
Anh ngăn bàn tay đang lau nước mắt của cô lại, dùng đầu ngón tay chậm rãi lau sạch nước mắt trên mặt cô, thanh âm trầm thấp, ngữ điệu chậm rãi: "Anh đánh cuộc với bản thân một lần, đánh cuộc là bởi vì mất ngủ. Nếu như đánh cuộc thắng, có thể phần thưởng cho bản thân gặp em một lần." Nói tới đây, Dương Kiền cười như một đứa bé vừa trúng thưởng, dưới ánh trăng, trong ánh mắt anh lóe lên những tia sáng nhỏ vụn.
Thẩm Kiều cũng không kìm nén nổi trái tim và hành động của mình nữa, đến gần anh hơn nữa, chui vào trong ngực của anh, ôm lấy hông của anh.
Dương Kiền ôm cô, cẩn thận hỏi: "Còn có sáu tiếng đồng hồ, đi với anh được không?"
"Ừ." Thẩm Kiều liều mạng gật đầu, cắn vạt áo của anh, kiềm chế bản thân không khóc òa lên.
Ở một góc khác, cũng có một người đứng trong bóng tối, nhìn thấy tất cả xảy ra ngoài cửa.