Quên Phải Yêu Anh

Chương 52: Thẩm Du! Em nói dối!




Cuộc sống của Thẩm Kiều bắt đầu đi vào quỹ dào, mặc dù không khíở nhà không còn khẩn trương như trước, nhưng mà cũng không còn thoải mái an nhàn. Tình trạng sức khỏe của Cố Hoa Lam dần dần chuyển biến tốt, cứ chủ nhật Thẩm Kiều lại đưa bà ra ngoại ô, chỉ cần Thẩm Du rảnh rỗi, cũng sẽ đi cùng cô. Thẩm Kiều phân bố toàn bộ thời gian cho công việc và ở bên cạnh mẹ mình, không giữ lại thời gian cho bản thân thời gian rảnh rỗi.

Tần Niệm hẹn cô không dưới mười lần, rốt cuộc cũng có cơ hội hẹn Thẩm Kiều cùng đi ăn tối. Tần Niệm đưa đẩy, "So với lãnh đạo quốc gia, ngài còn bận rộn hơn."

Thẩm Kiều vừa xem thực đơn, vừa không quan tâm, nói,"Lãnh đạo quốc gia chỉ cần bảo người khác làm việc, mình thì bị sai khiến làm việc, nên bận rộn so với bọn họ là chuyện bình thường," Ngón tay Thẩm Kiều gõ gõ mặt bàn, quyết định: "Muốn ăn tôm hùm."

Tần Niệm để cái ly xuống, giơ tay lên gọi người bồi bàn tới. Ghi món ăn xong, Hạ Tiểu Thu mới long đong mệt mỏi chạy tới.

Thẩm Kiều nhíu mày nói: "Người bận rộn hơn so với mình tới rồi này."

Nhưng Hạ Tiểu Thu cũng khêng thèm nhìn Thẩm Kiều, trực tiếp kéo Tần Niệm hỏi: "Tài liệu đâu?"

Tần Niệm giả bộ hồ đồ: "Tài liệu gì?"

Vẻ mặt Hạ Tiểu Thu nghiêm túc: "Khỏi phải giả bộ, Tử Tuấn nói có tài liệu muốn đưa cho mình. Mau lấy ra."

Tần Niệm ngồi ngay ngắn, khẽ nâng cằm lên, vẻ mặt cao ngạo, thanh âm lạnh lùng: "Ăn xong bữa cơm này rồi nói tiếp."

Hạ Tiểu Thu nhìn Tần Niệm một lát, rồi vuốt tóc rồi mở khăn ăn ra, lúc này mới bắt đầu trả lời Thẩm Kiều: "Không bận rộn thì lấy cái gì mà sống?"

Hai tay Thẩm Kiều ôm ngực nhìn Hạ Tiểu Thu, không biết nên cảm thán dây cung phản xạ của cô ấy quá dài, hay là quá ngắn. Cuối cùng, Thẩm Kiều không kìm được dựa sát vào Tần Niệm, bát quái thăm dò: "Tài liệu gì vậy?”

Tần Niệm liếc mắt nhìn Hạ Tiểu Thu, hắng giọng một cái rồi hỏi: "Cậu cho rằng tại sao thành tích công việc của cô ấy lại tốt như vậy?"

Con ngươi của Thẩm Kiều đảo lòng vòng: "Có người đứng sau sân khấu."

"Thông minh, " Tần Niệm dùng ngón tay thon dài dí vào trán Thẩm Kiều, sau đó nghiêng đầu nói với Hạ Tiểu Thu: "Đừng làm mình không vui, nếu không mình sẽ chuyển tập tài liệu này đến ủy ban giám sát, cậu liền xong đời."

Hạ Tiểu Thu cười lạnh: "Vậy thì ông xã cậu cũng đi đời nhà ma."

Tần Niệm buông tay: "Ai có thể chứng minh cái này là của ông xã mình?"

Hạ Tiểu Thu nghiêng người ôm lấy Tần Niệm, hơi thở thơm như hoa lan: "Cô nương, cái miệng này, thật quá kín kẽ."

Tần Niệm đưa ngón trỏ ra quơ quơ, khóe miệng khẽ nâng lên: "Cậu là bị cáo, nên lời nói không có độ tin cậy."

Thẩm Kiều ngồi đối diện không nhìn nổi nữa, hai tay vỗ bàn nói: "Này này này, bị ngứa miệng rồi đúng không?"

Hai cô gái ngừng công kích lẫn nhau, đồng thời quay đầu lại quan sát Thẩm Kiều, Tần Niệm mở miệng trước, lớn tiếng hỏi: "Bọng mắt sao lại nặng như vậy?"

"Làn da thật thô ráp, cần phải tẩy da chết đi." Hạ Tiểu Thu nhân cơ hội nói theo.

Tần Niệm gật đầu phụ họa: "Tóc thì như mớ rơm, làn da tái sạm không sáng bóng. Vừa đến mùa thu, phụ nữ nhất định phải chú ý chăm sóc."

Hạ Tiểu Thu: "Không được ăn quá nhiều, mùa đông rất dễ béo phì."

Tần Niệm: "Ăn nhanh như vậy, cũng không sợ nghẹn à."

Thẩm Kiều"cạch" để dao nĩa xuống, nhíu mày lại: "Xong chưa?"

Nhưng hai người phụ nữ ngời trước mặt không thèm để ý tới cô, tiếp tục phối hợp nhận xét cô từ đầu đến chân: "Vừa nhìn đã thấy là nghỉ ngơi không tốt."

"Hơn nữa đã rất nhiều ngày chưa đi spa."

Từ trong túi xách, Tần Niệm lấy ra một phong thư màu nâu, để trên bàn giao cho Thẩm Kiều: "Hội quán suối nước nóng, mình từng đến với Tử Tuấn rồi, cảm thấy cũng không tệ lắm, tranh thủ thời gian đi với dì đi, tiện thể thả lỏng bản thân một chút."

Hạ Tiểu Thu nói: "Để mình hẹn bác sĩ trung y cho cậu, chủ nhật này dù như thế nào cũng phải đi, để bác sĩ trung y điều dưỡng từ trong ra ngoài mới được."

Trái tim Thẩm Kiều ấm áp, một dòng chua xót xông lên. Thẩm Kiều giơ tay lên gọi người bồi bàn, cất cao giọng nói: "Thêm một con tôm hùm nữa."

Hạ Tiểu Thu cau mày: "Đã nói rồi, không được ăn quá nhiều."

Một tay Tần Niệm chống cằm không quan tâm nói: "Cậu ấy không nghe cũng coi như xong."

Sau bữa tối, vốn định mở một bàn mạt chược, đã gọi lão Thất tới bổ sung chỗ thiếu xong, trên đường đi Thẩm Kiều lại trở quẻ. Nguyên nhân là lúc đi ngang qua tòa nhà của công ty Thẩm Du, cô nhanh chóng thay đổi chủ ý đồng thời cấp mang đồ ăn khuya cho Thẩm Du.

Thẩm Kiều lái xe rất xa, mua một phần cháo gà hoành thánh nóng hổi, đó là món ăn vặt mà hai người bọn họ thích nhất.

Thẩm Kiều đi thang máy đến phòng làm việc của tổng giám đốc, vừa đi ra khỏi thang máy đã thấy trong phòng thư kí cũng đèn đuốc sáng trưng. Thẩm Du người này đã điên cuồng làm việc, lại còn phải lôi kéo một đám người làm thêm giờ.

Trợ lý của Thẩm Du biết Thẩm Kiều, sau khi nhìn thấy Thẩm Kiều, anh ta vội buông công việc trong tay ra, dẫn Thẩm Kiều đến phòng làm việc của Thẩm Du, hơn nữa còn giải thích: "Tổng giám đốc mở cuộc họp qua mạng, chắc vẫn còn 20 phút nữa, ngài ngồi đây chờ một chút."

Thẩm Kiều cười gật đầu. Trợ lý bảo người pha trà, bưng nước trái cây, Thẩm Kiều nhân cơ hội hỏi: "Gần đây mọi người thường làm thêm giờ à?"

"Đúng vậy."

"Bận rộn cái gì vậy?"

Trợ lý nói nói: "Công ty muốn thiết lập chi nhánh công ty ở Hong Kong, hơn nữa còn đồng thời quyết định vươn ra thị trường Hong Kong, cho nên gần đây bắt đầu cực kì bận rộn."

"Hong Kong." Thẩm Kiều nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Thẩm tiểu thư, nếu như không có dặn dò gì khác, tôi đi ra ngoài trước."

"Được, cám ơn." Thẩm Kiều mỉm cười nói cám ơn. Trợ lý khẽ vuốt cằm, cung kính rời khỏi phòng làm việc.

Thẩm Du kết thúc cuộc họp qua mạng, lại cùng thảo luận mấy vấn đề chi tiết với mấy vị quản lý cao cấp, trở lại phòng làm việc đã là nửa tiếng sau. Vừa rồi, thư ký đã nói cho anh biết, Thẩm Kiều tới, nhưng khi anh về phòng làm việc, lại không nhìn thấy bóng dáng của cô.

"Đâu rồi?"

Thư ký để máy vi tính và tài liệu lên trên bàn làm việc, có chút khó xử lắc đầu, "Để tôi ra ngoài tìm xem."

Thẩm Du cầm điện thoại bấm số nội bộ, điện thoại còn chưa thông, anh liền nghe thấy tiếng "rầm rầm”, sau đó thì thấy Thẩm Kiều hùng hổ chạy một mạch vào phòng làm việc, trong tay bưng cái gì đó.

Thẩm Du nhíu chặt mi tâm, hỏi: "Chị làm gì vậy?"

Thẩm Kiều để hộp đựng thức ăn vừa lấy ra từ trong lò vi sóng trên bàn làm việc, nhướng mày nở nụ cười, đưa cái muỗng cho Thẩm Du: "Tỷ tỷ đặc biệt chuẩn bị đồ ăn khuya đây. Du thiếu gia, mời ngài thưởng thức."

Thẩm Kiều mở hộp đựng thức ăn ra, một mùi thơm đậm đà xông vào mũi, lập tức khiến lục phủ ngũ tạng của Thẩm Du tỉnh lại.

Trước kia cứ làm việc đến giờ này, anh cũng mời tất cả đồng nghiệp cùng làm thêm giờ ăn khuya, nhưng để tiết kiệm thời gian nên thường giải quyết ở gần đây, thẳng thắn mà nói, đã chán ngấy khách sạn ở bên cạnh rồi, nên bát cơm thơm ngào ngạt vào canh gà hoành thánh, thực sự đã khiến anh không có tiền đồ mà muốn chảy nước miếng.

Thẩm Du ấn số điện thoại nội bộ, một lát sau trợ lý liền đẩy cửa đi vào. Thẩm Du đưa túi to hoành thánh mua ở bên ngoài cho trợ lý, dặn dò: "Mời mọi người ăn hoành thánh."

Trợ lý thấy logo trên túi, ánh mắt bắt đầu phát sáng, vội vàng vui mừng đồng ý, vừa đi ra khỏi phòng làm việc liền bắt đầu hí hửng thét to.

Thẩm Kiều ngồi đối diện Thẩm Du, nhìn dáng vẻ ăn uống say sưa của cậu ấy, phảng phất như nhìn thấy cậu ấy hai mươi năm về trước. Khi đó, bọn họ thường cướp đoạt đồ đạc của nhau, thậm chí còn đánh nhau, tất cả mọi người đều nói cô là chị gái thì phải nhường em trai, nhưng thường là cậu ấy nhường cô. Nhường nhịn hơn hai mươi năm nay, cô đã quen được Thẩm Du chăm sóc, lại quên thật ra người cần được chăm sóc chính là Thẩm Du.

"Ăn ngon không?"

Thẩm Du im lặng giơ ngón tay cái lên, Thẩm Kiều cười cong vành mắt. Nhìn cái bát sắp sạch bách, Thẩm Kiều không nhịn được thử thăm dò: "Nghe nói, em định đưa công ty vươn ra thị trường Hong Kong?"

"Ừ." Thẩm Du gật đầu đáp lời.

"Cũng muốn đến Hong Kong thành lập chi nhánh công ty?"

Thẩm Du ngước mắt nhìn cô: "Sao lại bắt đầu quan tâm tới chuyện của công ty vậy?"

Thẩm Kiều không để ý tới nghi vấn của anh, cố ra vẻ thoải mái, hỏi: "Chuyện lớn như vậy, ai là người chịu trách nhiệm? Thành lập chi nhánh công ty ở Hong Kong, chỉ riêng việc khai thông quan hệ cũng là một vấn đề lớn đó."

"...."

Nụ cười trên mặt Thẩm Kiều vẫn còn, nhưng lại bắt đầu cứng đờ. Cô thật sự không ngờ, Thẩm Du sẽ thẳng thắn thừa nhận như vậy. Cậu ấy đang muốn khẳng định ý tứ muốn rời đi của bản thân sao? Sau khi phát hiện bản thân không phải một thành viên trong gia đình này cậu ấy muốn buông bỏ tất cả mọi thứ ở đây, bỏ cô đi đến Hong kong xa xôi?

"Chị có việc bận, về nhà trước nhé." Thẩm Kiều đứng lên, xoay người chạy ra khỏi phòng làm việc

Thẩm Du thầm mắng một câu, cầm áo khoác và chìa khóa xe lên sau đó đuổi theo. Thang máy đã đi xuống, anh đành phải chờ một cái khác, đợi đến khi anh đuổi theo đến cửa tòa nhà thì thấy Thẩm Kiều đang định mở cửa xe.

Thẩm Du nhanh chóng chạy tới đứng trước đầu xe, vỗ cửa xe ý bảo cô xuống xe. Thẩm Kiều ngồi trong xe một lát, mới chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, giọng nói lạnh lùng: "Còn muốn nói gì nữa?"

Thẩm Du thở nhẹ rồi giải thích: "Đây là kế hoạch của công ty từ trước rồi."

Thẩm Kiều làn khói thưa thớt trên đường cái: "Dù sao nói đi nói lại cũng chỉ là một câu, phải đi."

"Nhưng mà không phải em muốn như vậy."

"Có cái gì khác nhau đâu, đi rồi còn có thể trở về à." Thẩm Kiều nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, "Không muốn như vậy, vậy em nói cho chị biết, cho dù không đi HongKong, có phải em vẫn có ý định dọn ra ngoài ở đúng không?"

Hầu kết của Thẩm Du giật giật, có chút gian nan thừa nhận: "Vâng."

Tròng mắt Thẩm Kiều đỏ hoe, cười khanh khách: "Rõ ràng em đã đồng ý rồi, sẽ không rời khỏi nhà."

Thẩm Du nói: "Độc lập với rời đi là hai chuyện khác nhau."

"Nhưng mà hiện giờ đối với chị mà nói, đó chỉ là một chuyện, em có dám thừa nhận hay không?"

Thẩm Du trầm mặc, khiến trong cơn giận dữ, Thẩm Kiều đạp chân ga, chiếc xe như một lưỡi kiếm sắc bén bắn ra xa.

Lối đi bộ trống trải, lưu lại một bóng dáng cao lớn nhưng đầy cô đơn.

Lúc về đến nhà, Cố Hoa Lam đang chuẩn bị nghỉ ngơi, Thẩm Kiều nói với bà vài lời, rồi nhìn bà ngủ, Thẩm Kiều mới ra khỏi phòng ngủ. Thẩm Kiều nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường, hơi mất hồn.

"Thẩm Du vẫn chưa về à?"

Thẩm Kiều đột nhiên hồi hồn, nhìn thấy ba mình đi ra từ thư phòng, vuốt vuốt tóc rồi nói: Sắp rồi, gần đây nó rất bận."

"Con cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi." Nói xong, Thẩm An đẩy cửa đi vào phòng ngủ.

Thẩm Kiều vẫn không yên lòng, mặc một chiếc áo khoác dầy rồi đi ra cửa. Gọi cho cậu ấy mấy cuộc điện thoại, không phải đang bận, chính là không kết nối. Thẩm Kiều đang do dự có nên gọi điện thoại cho lão Thất hay không, thì thấy một chiếc xe đang đi tới, càng ngày càng gần.

Thẩm Kiều nheo mắt lại nhìn ánh đèn xe, cô không chắc có phải Thẩm Du hay không, nhưng cô thật sự hy vọng đó là cậu ấy.

"Thế này là sao?"

Thẩm Kiều nhìn Thẩm Du, cảm giác đau đớn dần xông lên hốc mắt. Rốt cuộc, cô gian nan mở miệng nói: "Chị biết em rõ rất khổ sở, nếu như hôm nay chị là người đứng ở vị trí này, chị cũng không biết bản thân mình nên làm như thế nào để chịu đựng. Phải thừa nhận, chị không xứng với vai trò là chị gái của em, những ngày qua chị đã quên mất cảm thụ của em, cũng ít khi chú ý đến em, chị hứa, từ nay về sau nhất định sẽ làm tròn bổn phận của một người chị gái, cho nên, em có thể suy nghĩ lại một lần hay không?"

Thẩm Du vượt qua cô rồi đi vào nhà: "Em nói rồi, đây là kế hoạch của công ty."

Thẩm Kiều nhìn bóng lưng của anh, gầm nhẹ: "Nói dối!"