Thẩm Kiều cố gắng kìm nén nước mắt, ép buộc bản thân bình tĩnh, mặc dù lồng
ngực đang không ngừng phập phồng, cô vẫn cố gắng dùng giọng nói không
gợn sóng, chậm rãi nói: "Anh làm như thế này, có nghĩ tới Thịnh Hạ hay
không?"
Dương Kiền hừ mũi: "Những chuyện này không phải là vấn đề em cần lo lắng."
Thẩm Kiều cắn răng, độc ác nói: "Nhưng vì Giản Dư Mặc, nên tôi phải suy nghĩ."
Dương Kiền cúi xuống hôn vào cần cổ của cô, từ cần cổ chậm rãi di chuyển lên
trên, khẽ hôn vào lỗ tai xinh xắn của cô, "Vậy em hãy cố hết sức kêu lớn lên nhé, không chừng anh ta sẽ nghe thấy đấy."
Thẩm Kiều cắn chặt môi của mình, không để cho mình khóc thành tiếng, trái tim đã sớm chết lặng, không còn cảm giác gì nữa.
Đầu lưỡi Dương Kiền lướt qua hàm răng của cô, đau lòng nhăn mày lại, nhẹ giọng nói: "Thả ra đi, đừng tự cắn mình."
"Tại sao anh không chịu buông tha cho tôi? Anh muốn làm cái gì, không phải
đã có Thịnh Hạ rồi sao? Cô ấy mới là bạn gái của anh!" Thẩm Kiều khóc
lóc công khai lên án.
Trong giây phút đó, Dương Kiền thật sự đã
mềm lòng, muốn ôm cô thật chặt, không bao giờ buông tay nữa. Nhưng làm
sao có thể, từ trước đến giờ cô không phải của anh.
"Thịnh Hạ à, " Dương Kiền nhẹ giọng lẩm bẩm, dịu dàng như đang nói lời ân ái: "Cô ấy
đơn thuần như vậy, tốt đẹp như vậy, làm sao tôi nhẫn tâm động vào cô ấy
một chút nào?
Giây phút này, dường như Thẩm Kiều đã nghe thấy âm
thanh tan nát cõi lòng. Thì ra, trong mắt anh, bản thân mình lại tệ bạc
như vậy, thì ra, trong mắt anh bản thân mình hư hỏng như vậy. Vốn đã có
bạn trai, nhưng cô lại yêu người khác, như vậy ở trong mắt Giản Dư Mặc,
có phải cô càng đê tiện hơn không? Rõ ràng từ trước đó đã có lựa chọn,
nên cô không thể dao động được nữa, cuộc đời này của cô, cuối cùng vẫn
có lỗi với một người.
Thẩm Kiều nhịn đau, nhẹ nói: "Nếu như bị Thịnh Hạ biết chuyện ngày hôm nay?
Anh phải làm thế nào để xoa dịu sự tổn thương của cô ấy?"
"Hừ, em nên lo lắng nếu như Giản Dư Mặc biết, em nên làm thế nào để bù đắp cho anh ta thôi."
Bộ ngực Thẩm Kiều không kìm chế được mà phập phòng, nhưng giọng điệu vẫn
cố làm ra vẻ trấn định: "Vậy anh không biết, tình cảm của tôi và Giản Dư Mặc nhiều năm như vậy, gió to sóng lớn gì cũng vượt qua rồi, sự tin
tưởng dành cho nhau đã sâu tận xương tủy, căn bản không thể vì những
chuyện nhỏ nhặt này mà tách ra. Nhưng anh không giống như vậy, tình cảm
của anh và Thịnh Hạ vừa mới bắt đầu, làm sao có thể trải qua khó khăn
như vậy?"
"Vậy anh cũng muốn xem kỹ, các người làm thế nào để
chống lại khó khăn." Nói xong, anh vùi đầu vào cần cổ của cô, tỉ mỉ gặm
cắn làn da non mịn, trắng ngần của cô, một đường xuống phía dưới.
Để anh ấy nhìn thấy đi, đây là cơ hội cuối cùng của cô rồi. Thẩm Kiều
tuyệt vọng nhắm mắt lại, theo khóe mắt, nước mắt chảy xuống không ngừng, còn tay chân cũng không giãy giụa nữa, cả người nằm thẳng tắp giống như đã chết vậy. Nhưng mà lòng của cô, khi anh đang công thành đoạt đất một tấc lại một tấc, lại chậm rãi rơi vào tay giặc. . . . . .
Đột
nhiên Dương Kiền dừng lại, cả người cứng ngắc, thậm chí ngay cả hô hấp
cũng muốn dừng lại, gắt gao nhìn chằm chằm vai trái của cô. Thẩm Kiều cố gắng cắn môi không lên tiếng, khống chế trái tim ở trong lồng ngực đang đập không ngừng, nhắm mắt lại chờ anh rời đi.
Thật lâu sau, ngón tay run rẩy của Dương Kiền nhẹ nhàng lướt qua hình xăm cá heo nhỏ, dưới hình xăm là vết sẹo gồ lên làm ngón tay của anh đau nhói, cũng đâm vào
lồng ngực của anh một nhát thật mạnh, cảm giác đau đớn chồng chất lên
nhau khiến anh hít thở không thông, làm anh nhớ lại đoạn hổi ức không
muốn chạm vào nữa.
Hình xăm có thể che kín vết sẹo, nhưng không
thể giấu được những chuyện đã qua. Một viên đạn, từ đó thanh toán xong,
không còn liên quan gì nữa.
Dương Kiền trở mình nằm ở bên cạnh,
khổ sở nhắm mắt lại, yết hầu lên xuống không ngừng, có phàn khó khăn
phun ra một từ cực kì tuyệt tình: "Cút."
Thẩm Kiều như lấy được
đại xá, khổ sở chống cánh tay để ngồi dậy, không dám quay đầu lại nhìn
anh, chỉ có thể không ngừng chỉnh trang lại quần áo, nhưng lúc này cô
mới phát hiện ra, cả người đang run rẩy dữ dội hơn, ngay cả chân, cũng
mềm đến mức suýt nữa không đứng nổi. Thẩm Kiều cắn răng, im lặng tự nói
với chính mình, chỉ cần ra khỏi căn phòng này, chuyện gì rồi cũng sẽ
qua, cho nên nhất định phải chịu đựng.
"Xoảng."
Một âm thanh thật lớn vang lên, kèm theo âm thanh vỡ vụn, đột nhiên Thẩm
Kiều dừng bước chân lại, đang đưa lưng về phía đó, nên cô không biết có
chuyện gì xảy ra, chỉ biết hô hấp của mình càng ngày càng nhanh, hô hấp
như ảnh hưởng tới trái tim, mỗi lần hít thở, cũng khiến cô đau lòng vô
cùng. Còn đôi chân, từ đầu đến cuối không có cách tiến thêm về phía
trước một bước nào nữa.
Dương Kiền nhặt một miếng kính vỡ lên,
vạch thật sâu xuống cánh tay, căn phòng yên tĩnh như vậy, thậm chí có
thể nghe thấy tiếng da thịt bị cắt nát, máu theo thủy tinh, trào ra từ
miệng vết thương thật dài, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.
Dương Kiền nhìn bóng lưng quyết tuyệt của cô, bên môi hiện lên một nụ cười,
khi cô không nhìn thấy, trong đôi mắt đỏ bừng chứa đầy nước mắt.
"Lần này tôi muốn nói, em và tôi, đã thanh toán hết tất cả."
Thẩm Kiều nghiêng ngả chao đảo chạy khỏi khách sạn, bắt tắc xi rồi nhanh
chóng rời đi. Dọc đường cô đều khóc, trong lòng không hề kiêng dè những
chuyện khác, ngay cả tài xế hỏi cô muốn đi đâu, cô cũng không trả lời
nổi.
Dạ dày xoắn lại đau đớn, Thẩm Kiều vội vàng kêu dừng xe,
nhấc chân chạy xuống xe, đứng ở ven đường nôn không ngừng. Cho đến khi
dạ dày trống không, cô vẫn không ngừng nôn ọe.
Tài xế bị hành
khách hù dọa như vậy, cũng không dám chở nữa, cũng không dám đòi tiền
của cô, coi như hôm nay xui xẻo, vì vậy đạp mạnh chân ga, biến mất ở đầu đường.
Thẩm Kiều ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mịt mờ nhìn ngã tư
đường xa lạ, không biết mình đang ở đâu. Cô lau sạch nước mắt, chậm rãi
đứng lên, lấy điện thoại di động ở trong túi ra, nhưng hình như cô đang
bị trừng phạt thì phải, điện thoại di động cũng hết pin. Gió đêm thổi
bay tà áo đơn bạc của cô, lộ ra dấu răng nhàn nhạt trên xương quai xanh. Thẩm Kiều cố gắng che kín bản thân, chậm rãi bước từng bước gian nan
trên đường phố vắng lặng lúc nửa đêm.
Những ngày đầu thu ở phương Bắc, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm cực kì lớn, Thẩm Kiều lạnh
đến mức hàm răng run lên. Cô không biết đã đi bao lâu rồi, giày cao gót
mài hỏng chân của cô, cô cởi giày cao gót ra, vết nước phồng cũng vỡ
hết, lộ ra mảng da thịt cùng tia máu. Rốt cuộc, cô cũng nhìn thấy một
cửa hàng tiện lợi 24giờ.
Thẩm Du đến rất nhanh, cụ thể là bao
lâu, Thẩm Kiều cũng không rõ ràng lắm, tóm lại hình như vừa mới ngồi
xuống ở ven đường, cậu ấy đã đến. Anh lo lắng bế cô lên xe, kiểm tra xem cô có bị thương không, hỏi cô tại sao chỉ có một mình. Nhưng trong đầu
của Thẩm Kiều giống như bị nhét đầy bông, không nhớ nổi cái gì nữa, cái
gì cũng không biết. Tất cả cảm nhận đều biến thành một chữ, lạnh.
Cảm lạnh, không phải bệnh nặng, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy khó
chịu. Thẩm Kiều ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, mới miễn cưỡng bò
dậy từ trong chăn. Ở phòng khách gặp cha mình đã nhiều ngày không thấy,
mới nhớ ra bởi vì phải đi công tác, ông bận rộn nhưng vẫn cố tình bỏ
trống thời gian một buổi sáng để bồi cô ăn cơm trưa.
Thẩm Tại An thấy Thẩm Kiều xuống lầu, gấp tờ báo trong tay lại rồi đặt ở bên cạnh, nhìn cô nói: "Tốt hơn chút nào chưa?"
Thẩm Kiều đi đến, ngồi lên ghế sa lon ở bên cạnh, gật đầu nói: "Tốt hơn nhiều rồi ạ"
Thẩm Tại An nói: "Lần sau chú ý, đi công tác ở bên ngoài càng phải chăm sóc
bản thân thật tốt, ngã bệnh bị thương, cũng không có ai có thể chăm sóc
cho con, chỉ có thể dựa vào bản thân, cho nên việc đầu tiên, là phải bảo đảm cho bản thân khỏe mạnh."
"Con nhớ kỹ rồi."
Thẩm Tại An cầm ấm tử sa lên, vuốt ve hỏi: "Thẩm Du nói, con hẹn người ta về nhà ăn cơm?"
Lúc này Thẩm Kiều mới nhớ tới ngày hôm qua đã hẹn với Giản Dư Mặc, mà lúc
này kim chỉ giờ của đồng hồ báo thức sắp đến 11 giờ rồi, cô vẫn chưa
thông báo cho Giản Dư Mặc. Thẩm Kiều ảo não xoa xoa tóc, nhấc chân chạy
lên lầu, lấy điện thoại di động đã sạc đầy pin, sau khi mở máy, rung
động từ tin nhắn nhắc nhở do Giản Dư Mặc gửi tới khiến cánh tay cô tê
dại.
Hai ông bà nhà họ Thẩm đã từng gặp Giản Dư Mặc, nhưng mà
chưa chính thức như lần này, còn là lần đầu tiên, nên đương nhiên là
Giản Dư Mặc rất khẩn trương. Còn Thẩm Kiều vì bị cảm, nên cả người có vẻ yếu ớt không có tinh thần, nghe người khác nói chuyện cứ như bị một lớp bông ngân cách, tự mình nói chuyện thì giống như phải nuốt quả trứng
gà.
Ấn tượng của cha mẹ Thẩm Kiều với Giản Dư Mặc vẫn rất tốt,
nhưng mà mẹ Thẩm Kiều đặc biệt quan tâm bao giờ hai bọn họ có thể kết
hôn. Giản Dư Mặc nắm tay Thẩm Kiều, cười vô cùng dịu dàng nói: "Chỉ cần
Thẩm Kiều đồng ý, cũng có thể cưới cô ấy ngay hôm nay."
Thẩm Kiều hít mũi một cái, giọng nói khàn khàn: "Thật không có thành ý, cứ như bị ép buộc ấy."
Thẩm Tại An nói: "Tranh thủ khi còn trẻ, cứ phấn đấu mấy năm cũng không phải không tốt."
Cố Hoa Lam phản bác: "Kết hôn rồi cũng có thể phấn đấu, trước thành gia, sau lập nghiệp."
Thẩm Kiều cầm đôi đũa, nhìn sang người đang ngồi phía đối diện, "Hay là mẹ
cứ cưới con dâu trước đi, được bế cháu tương đối quan trọng."
Cố Hoa Lam nhìn Thẩm Du hừ lạnh: "Mẹ lại nghĩ, ai chịu gả cho nó?"
Thẩm Du ngước mắt lên từ tờ tạp chí, nhìn Thẩm Kiều, hắng giọng rồi nói:
"Kính già yêu trẻ, ngài trước, tôi không tranh với ngài."
Thẩm Kiều nhìn anh chằm chằm, không ngừng nghiến chặt răng.
Bởi vì buổi chiều Thẩm Kiều phải ra sân bay, hơn nữa Giản Dư Mặc cũng phải
ngồi chuyến bay đêm về NewYork, cho nên bữa cơm này ăn rất đơn giản.
Lần này đi công tác, cuối cùng xác định là Thẩm Kiều phải trợ giúp cho
Nghiêm Túc, hai người đại diện cho Bộ Ngoại Giao tạo thành quan hệ hợp
tác với viện kiểm sát tối cao.
Nghiêm Túc vừa nhìn thấy Thẩm
Kiều, chân mày đã nhíu thật chặt. Để ngăn anh mở miệng nói chuyện trước, Thẩm Kiều lấy khăn giấy ra, xì mũi thật lớn tiếng. Lỗ mũi thông, cảm
thấy đầu óc cũng thông suốt không ít. Thẩm Kiều nói: "Ngài nói đi, tôi
nghe đây."
Nghiêm Túc vốn muốn nói cái gì đó, cuối cùng chỉ hơi
hơi than thở: "Được rồi được rồi, tự chăm sóc bản thân cho tốt đi, đừng
vì nguyên nhân cá nhân mà làm chậm trễ tiến độ công tác."
Thẩm Kiều vuốt vuốt lỗ mũi, lại lấy một tờ giấy ra: "Dạ, bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Nghiêm Túc bất đắc dĩ lắc đầu tránh ra.
Người đã đến đông đủ, đồng nghiệp cầm hành lí của mọi người đi đăng kí lên
máy bay, bọn họ chờ ở một bên. Thẩm Kiều ngồi trên chiếc valy hành lí
nhỏ mang theo người, cúi đầu ngủ gà ngủ gật.
Dương Kiền vội vã
xuất hiện đại sảnh phòng check-in, nhìn thấy bọn họ thì bước nhanh tới.
Nghiêm Túc cười nghênh đón, nói: "Tưởng anh không đến chứ."
Dương Kiền mỉm cười nói: "Làm sao có thể? Trưởng phòng Nghiêm cũng giễu cợt
tôi à." Nói xong, quay đầu lại tìm cấp dưới của mình, nhìn thấy bọn họ
liền hỏi: "Sao chưa đi mã đã ủ rũ vậy, cũng tiều tụy vì bệnh à?"
Trong đó có một chàng trai gãi gãi mái tóc ngắn nói: "Trưởng phòng Dương, lần đầu tiên đi công tác, tưởng được du lịch, nên em kích động cả đêm không ngủ, nhưng sau đó lại biết đi công tác là liều mạng, sau khi bị cảnh
tỉnh, nhắc tới việc đi công tác em liền nhụt chí."
Dương Kiền cũng không nổi nóng, cười đạp anh một cước: "Bao giờ về sẽ khấu trừ phụ cấp của cậu, khiến cậu bệnh luôn."
Cậu ta vội vàng nói: "Đừng đừng! Trưởng phòng Dương, xuống tay lưu tình đi."
Một nhóm người cười ha ha, Thẩm Kiều ngồi ở cách đó không xa cúi đầu từ đầu đến cuối, trên lỗ tai đeo tai nghe.
"A đúng rồi, trưởng phòng Dương và Thẩm Kiều biết nhau chứ?" Trưởng phòng
Nghiêm nói xong, quay đầu lại gọi Thẩm Kiều, nhưng cô đeo tai nghe, cũng không nghe thấy gì hết. Gọi mấy câu người ta cũng không để ý, Trưởng
phòng Nghiêm nói: "Nha đầu kia bị cảm, chắc là vừa uống thuốc, nên buồn
ngủ, vừa đến đây đã bắt đầu ngủ, cứ như trẻ con vậy, nhưng mà năng lực
làm việc tuyệt đối không thành vấn đề, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng tiến độ công việc của chúng ta."
Dương Kiền tươi cười rạng rỡ nói: "Trưởng phòng Nghiêm đã sắp xếp người,
Dương mỗ rất yên tâm, huống chi chúng tôi cũng biết nhau, tôi cũng biết
rõ năng lực làm việc của cô ấy, điểm này tôi chưa từng nghi ngờ."
Gần đến giờ, đoàn người đi qua cửa kiểm tra an ninh, Dương Kiền cùng mấy vị khác đến tống cơ (1) đồng nghiệp cho đến khi không thấy được bóng dáng của bọn họ, mới rời khỏi sân bay.
(1)tống cơ: Tiễn lên máy bay
"Trưởng phòng Dương, ngài đi đâu? Có thuận đường thì cho tôi quá giang một
đoạn?" Một đồng nghiệp thường làm việc với Dương Kiền nói.
Dương
Kiền giơ giơ cánh tay lên, lộ ra đoạn băng trắng, cười nói: "Thật xin
lỗi, bác sĩ căn dặn trước khi thương thế tốt lên thì không được lái xe."
"Ồ, ngài bị làm sao vậy?"
Dương Kiền phất phất tay áo, tùy ý nói: "Không có chuyện gì, không cẩn thận nên bị va chạm."
Đồng nghiệp thở dốc vì kinh ngạc: "Lần va chạm này thật là nghiêm trọng."