Ly thủy tinh cao có
thể giữ bọt khí sâm banh trong thời gian dài, mà ly hình hoa Tulip có
thể giữ lại mùi thơm của rượu; nhìn từ ngoại hình, ly hình hoa Tulip vẫn đẹp hơn, nhưng được sử dụng quá mức phổ biến, trái lại, ly thủy tinh
cao lại đặc biệt hơn một chút, cũng không đầy đặn mượt mà như ly hình
hoa Tulip. Cho nên giữa hai loại ly này rốt cuộc lựa chọn loại nào đây?
Thịnh Hạ đang nghiêm túc cân nhắc, Tần Niệm cũng đã vọt đến trước mắt cô,
không đợi Thịnh Hạ mở miệng, người cũng đã bị Tần Niệm kéo đi.
Ngày kỷ niệm kết hôn tròn một năm, Tần Niệm quyết định mở tiệc chiêu đãi bạn bè thân thiết một bữa. Vì vậy cô mời công ty PR bố trí địa điểm, Thịnh
Hạ chính là nhân viên của công ty PR, dĩ nhiên, cô còn có một thân phận
khác.
"Chị Tần Niệm, em còn chưa xong việc đâu đấy." Thịnh Hạ không dám thoát ra, giọng nói có phần sợ hãi.
Tần Niệm ngẩng đầu ưỡn
ngực nghiêm túc bước đi, cất cao giọng nói: "Để các cô ấy làm đi, em đi
theo chị."
Để đuổi theo bước chân của Tần Niệm, Thịnh Hạ gần như
phải chạy, hơi thở cũng bắt đầu không thuận, "Thế chúng ta phải đi đâu
vậy?"
Tần Niệm hơi hơi quay đầu lại liếc nhìn Thịnh Hạ từ trên
xuống dưới, "Không phải là em không biết hôm nay phải làm gì, chẳng lẽ
em định mặc cả bộ đồng phục làm việc màu đen để tham dự à?"
Nói
xong, đẩy một cánh cửa ra, Thịnh Hạ vẫn trong cơn hoảng hốt, cũng đã bị
mấy người ấn ngồi xuống, hàm hàm hồ hồ được người ta trang điểm, thay
quần áo. Sau khi kết thúc quá trình, cô nhìn người đẹp ở trong gương, có chút sợ ngây người.
Tần Niệm cũng đã thay xong lễ phục đứng đối
diện với Thịnh Hạ quan sát tỉ mỉ, thỉnh thoảng lại nói nhỏ mấy câu với
nhà thiết kế, Thịnh Hạ lại bị đẩy mạnh vào phòng thay quần áo một lần
nữa, rồi đổi một bộ lễ phục khiến cô cảm thấy từ đầu đến chân đều khó
chịu.
Cuối cùng, một bộ váy dài màu tím lệch vai đã bắt lấy tâm
tư của Tần Niệm làm tù binh, thỉnh thoảng Thịnh Hạ lại lấy tay xoa xoa
bả vai, cực kì không thoải mái với trang phục như vậy.
"Cậu đến rồi hả? Vậy cậu đi thẳng lên đây đi, đúng, mình ở sát vách, đẩy cửa ra là có thể nhìn thấy mình."
Tần Niệm nói chuyện điện thoại xong, bắt đầu dặn dò nhà thiết kế phối hợp
đồ trang sức thích hợp cho Thịnh Hạ. Không tới mười phút, người vừa nói
chuyện điện thoại với cô đã đẩy cửa đi vào. Chính là người bạn cũ cực kì thân thiết mà đã lâu rồi Tần Niệm không gặp, Thẩm Kiều.
Thẩm
Kiều vừa mới về nước hôm nay, nhà cũng chưa kịp trở về, đã chạy thẳng
đến khách sạn tham gia lễ kỷ niệm tròn một năm ngày cưới của Tần Niệm và Chu Tử Tuấn. Tình cảm của cô với Tần Niệm, nhưng giống như dòng nước
Trường Giang chảy dài không dứt, nhưng mà cô bạn xinh đẹp của cô, lại là bà xã của người khác.
Tần Niệm vừa nhìn thấy Thẩm Kiều, đã nhào
tới ôm cô vào lòng, cực kì vui vẻ nhưng vẫn không quên quở trách: "Đại
tiểu thư, cuối cùng thì ngài cũng chịu trở về."
Thẩm Kiều nâng
cằm Tần Niệm lên, sóng mắt lưu chuyển, môi mỏng khẽ mấp máy: "Có đại mĩ
nhân như cậu nhớ nhung, làm sao mình có thể không quay về?"
Tần Niệm lại hất tay của Thẩm Kiều ra, cười lạnh: "Cậu mau tỉnh lại đi."
Sau khi tốt nghiệp trung học, Thẩm Kiều đã xuất ngoại đi học, học xong thạc sĩ mới bằng lòng về nước. Từ biệt 6, 7 năm liền, trong thời gian đó họ
chỉ gặp mặt nhau được có mấy lần. Thẩm Kiều rất ít khi về nước, mỗi lần
về đều giống như đại sứ đi nước ngoài, hành trình sắp xếp kín mít, lần
lượt gặp mặt tất cả bạn bè. Bạn bè cũng phải xếp hàng, nếu lần này không được, thì phải chờ đến lần sau.
Thật ra thì Tần Niệm và Thẩm
Kiều cũng không được coi như là bạn bè từ nhỏ đến lớn, nhưng mà phạm vi của thủ đô lớn như vậy, kể ra cũng quấn lấy nhau mấy năm liền, nói gắn
bó như keo như sơn thì hơi quá, nhưng nói là bạn tốt khuê mật, thì không hề quá phận một tý nào.
"Vị này là?" Thẩm Kiều chú ý đến cô gái xinh đẹp đang mặc lễ phục dạ hội màu tím, hơn hai mươi tuổi, dịu dàng động lòng người.
Tần Niệm khoác cánh tay lên trên bả vai của Thẩm Kiều, tránh nặng tìm nhẹ
giới thiệu: "Một người bạn, hôm nay giúp mình bố trí hội trường, cho nên phải ăn mận trả đào(1)."
(1): Ăn mận trả đào: giống với câu “ăn quả nhớ kẻ trồng cây”
Thẩm Kiều nghe nói thế thì nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Tần Niệm, "Không tệ
lắm, bây giờ tài văn chương của cậu cũng có tiến bộ nhỉ." Nói xong,
Thẩm Kiều thân thiện đưa tay phải ra, tự giới thiệu bản thân: "Xin chào, tôi là Thẩm Kiều, bạn tốt của Tần Niệm."
Thịnh Hạ vội vàng bắt lại, lễ phép mỉm cười, "Xin chào, em là Thịnh Hạ."
bởi vì câu nói “châm chọc" khích lệ kia của Thẩm Kiều ", Tần Niệm đẩy cô
sang một bên, chỉ vào nhóm người thiết kế nói: "Dây chuyền sẽ dùng cái
này, tìm cho cô ấy một đôi bông tai nữa, tốt nhất là thạch anh màu tím."
Thịnh Hạ cúi đầu xuống nhìn cần cổ đang phát ánh sáng rực rỡ của dây chuyền
đá quý, hơi lo lắng nắm lấy. Cô chưa bao giờ đeo món đồ đắt đỏ như vậy,
ngộ nhỡ không cẩn thận làm mất thì làm thế nào?
Dường như Thẩm
Kiều có thể nhìn thấu suy nghĩ của Thịnh Hạ, cười nói: "Yên tâm, Tần
Niệm luôn luôn hào phóng, đưa cái gì ra ngoài thì không có đạo lý mà lấy lại đâu, cho dù là mất rồi, đó cũng là tổn thất của em thôi." Trong khi nói chuyện, Thẩm Kiều đã tháo đôi khuyên tai thạch anh tím trên lỗ tai
của mình xuống, đeo vào lỗ tai xinh xắn của Thịnh Hạ.
Mãi sau Thịnh Hạ mới nhận ra, vội vàng từ chối: "Thẩm tiểu thư, thật sự không cần đâu."
Nhưng Thẩm Kiều không để ý việc Thịnh Hạ ngăn cản, tự mình nói: "Mặc quần áo
phối với trang sức, nếu đã phối thì phải phối thì phải phối cả bộ, không được thiếu đông thiếu tây, có phải không hả Chu phu nhân?"
Vừa
nói đến đây, đã đeo xong khuyên tai vào lỗ tai của Thịnh Hạ, Thẩm Kiều
lùi về sau hai bước, nhìn từ trên xuống dưới, không lời nào có thể diễn
tả được sự hài lòng.
Nhưng mà, Thịnh Hạ lại không nghĩ như vậy.
Cô trợ giúp Tần Niệm trang trí hội trường, để cảm ơn Tần Niệm đưa lễ
phục cho cô, cô có thể tiếp nhận, nhưng mà vị Thẩm tiểu thư này, gặp mặt cô chưa đến 10 phút, lại đưa khuyên tai quý giá như thế đưa cho cô, làm sao cô có thể nhận như vậy được?
Tần Niệm an ủi: "Nếu cho em,
thì cứ đeo đi.Đúng lúc bên chỗ chị cũng không có đôi khuyên tai nào phù
hợp với bộ lễ phục này. Cũng đừng xem thường đôi khuyên tai này, đây là
thạch anh tự nhiên đấy, có tiền cũng không mua được đâu, cầu cũng không
có được bảo bối đâu."
Thịnh Hạ nghe xong càng lo lắng không yên, nói thế nào cũng phải trả lại khuyên tai cho Thẩm Kiều.
Tần Niệm giữ bàn tay Thịnh Hạ đang định tháo khuyên tai xuống, đồng thời
lại đến gần lỗ tai của cô, nhỏ giọng nói: "Có người thành tâm nguyện ý
muốn đưa đồ cho em, vậy thì em cứ thoải mái nhận lấy đi, trước mặt mọi
người đừng làm người ta mất mặt, như vậy là không lễ phép, nghe lời đi."
Thịnh Hạ cắn môi, thu tay lại để cùng một chỗ, "Cám ơn chị, Thẩm tiểu thư."
Thẩm Kiều cười nói: "Không cần khách khí, gọi chị là Thẩm Kiều đi."
Thịnh Hạ nhận một cuộc điện thoại, cúi đầu cười duyên, sau khi cúp máy thì
rời khỏi phòng hóa trang, nói là bạn trai đã đến, nên cô muốn đi ra
ngoài tìm anh ấy. Tần Niệm lại giúp cô chỉnh sửa lại tà váy, đối với bộ
lễ phục này, Tần Niệm tương đối hài lòng.
Nhóm người thiết kế bắt đầu chuyên tâm trang điểm, thay trang phục cho Tần Niệm, hôm nay cô ấy
mới là nữ chính duy nhất, so sánh với cách trang điểm trẻ trung của
Thịnh Hạ, Tần Niệm càng cao quý trang nhã hơn, cực kì xa hoa.
Thẩm Kiều cũng ở một bên hỗ trợ góp ý , Tần Niệm làm như vô tình hỏi một
câu: "Tại sao đưa khuyên tai cho người ta? Nhớ không lầm mà nói, đó là
do Dương Kiền tặng."
Thẩm Kiều như không có chuyện gì xảy ra
tiếp tục chọn băng đô, không nhanh không chậm nói: "Dùng một vật cũng
bởi vì thói quen, buông tha một vật, là vì giảm bớt phiền phức không cần thiết, " nói xong,đặt băng đô đã chọn xong lên búi tóc của Tần Niệm để
ướm thử, "Cái này như thế nào?"
Nhưng mà, Thẩm Kiều, cậu có biết
Thịnh Hạ là ai không? Nếu cậu nói để giảm bớt phiền toái, sợ rằng sẽ đưa tới nhiều hơn phiền toái hơn đấy. Tần Niệm nhìn vào gương, khẽ nâng
khóe môi lên, vừa vặn thời gian gần đây quá bình yên, nên tạo mấy trò
hay để xem một chút.
"Được, nghe lời cậu."
Thịnh Hạ đến đại sảnh của bữa
tiệc, khách khứa đã bắt đầu vào bàn, hội trường và ánh đèn đều do cô tự
tay bố trí và kiểm tra, những món đồ trang trí tạo nên không khí hạnh
phúc ấm áp, có thể có rất nhiều chi tiết không khiến cho khách khứa chú
ý, nhưng mà chỉ cần trong không khí này, bọn họ cảm thấy thoải mái, vậy
thì đại khái là cô đã thành công rồi.
Thịnh Hạ nhìn xung quanh,
rõ ràng nói đã đến, nhưng tại sao ngay cả bóng người cũng không có?
Thịnh Hạ không tìm được người muốn tìm, khi cô lấy điện thoại từ trong
túi xách ra thì lại bị một người ôm trọn trong lòng từ phía sau lưng.
Thoáng giật mình, cô thật sự bị dọa hư, may mà người phía sau kịp thời
che miệng của cô lại, cô mới không hét ầm lên dưới anh nhìn của mọi
người.
Thịnh Hạ sợ đến mức vầng trán toát ra tầng mồ hôi mịn, khẽ cắn môi, mắt hạnh trợn tròn nhìn Dương Kiền chằm chằm. Vóc người của
anh cao lớn, khi ôm cô, tất cả ánh đèn ở phía sau lưng đều bị anh che
lại, bao phủ cô dưới bóng của anh.
Bờ môi mỏng của Dương Kiền khẽ nâng lên, ánh mắt phía dưới mày kiếm anh tuấn tham lam, không che giấu
quan sát cô, "Anh đang nói, đây là con gái nhà ai mà xinh đẹp như vậy,
còn dám một mình chạy đến đây, tuyệt sắc như vậy, dịp tốt như thế, tại
sao anh có thể bỏ qua đây? Vậy mà kết quả lại là nhà anh!"
"Anh
còn nói!" Thịnh Hạ buồn bực, xấu hổ, làm bộ muốn đánh anh, may mà Dương
Kiền nhanh tay lẹ mắt, kéo lại, cúi đầu lại gần cô, "Thế nào? Khen em
cũng không được à?"
Thịnh Hạ cố nén cười, nghiêng đầu không để ý tới anh, "Lưu manh."
"Lưu manh mà em còn thích?"
Thịnh Hạ cắn cắn môi, xoay người muốn đi, "Không để ý tới anh nữa."
"Đợi chút." Dương Kiền kéo cô lại, anh nhìn chằm chằm vào món đồ trang sức
trên tai cô, một chút ý cười cũng tan hết, dịu dàng trong giọng nói bị
lạnh lẽo thay thế: "Khuyên tai cũng do Tần Niệm đưa cho em à?"
Thịnh Hạ sờ sờ lỗ tai, cười nói: "Cái này không phải, một vị tiểu thư họ Thẩm cho em, em vốn không muốn nhận, nhưng mà Tần Niệm cũng nói bên phía chị ấy không có trang sức phối với trang phục. .." Thịnh Hạ cho là Dương
Kiền tức giận, kéo kéo áo của anh, cẩn thận nói: "Có phải em không nên
nhận hay không? Em đi trả cho chị ấy."
Dương Kiền kéo cánh tay
của cô lại, nụ cười lại khôi phục như bình thường, thật giống như mới
vừa rồi sự lạnh lùng chưa hề tồn tại, "Thạch anh không hợp với em, nhưng mà nếu tặng, nào có thể trả lại? Mất là được." Nói xong, khi Thịnh Hạ
còn chưa kịp phản ứng, Dương Kiền đã gỡ khuyên tai xuống, thuận tay khẽ
ném, đôi khuyên tai thạch anh tím từ tay anh rơi xuống thảm trải nhà mềm mại, từ từ biến mất rồi không không thấy nữa.