Tokyo, Nhật Bản
Trong một nhà hàng nổi tiếng của Nhật Bản, mọi người đang hướng mắt về bàn của một nhóm thiếu niên. Có lẽ khoảng 80% nhìn vì biết họ là những người cực kì nổi tiếng ở Nhật Bản. Còn 20% còn lại, có lẽ chỉ là vì họ rất đẹp thôi. Ba người họ, là Kiều Trinh-Rika, Ngọc Lam-Yuri và Rei, Rei Kinoshi.
"You're insecure
Don't know what for
You're turning heads when you walk through the door-or-or
Don't need make-up
To cover up
Being the way that you are is enough-ugh-ugh
Everyone else in the room can see it
Everyone else but you-ou
Baby you light up my world li
ke nobody else
The way that you flip your hair gets me overwhelmed
But when you smile at the ground it aint hard to tell
You don't know-ow-ow
You don't know you're beautiful....."
Chuông điện thoại vang lên. Bực mình, nó buông đũa. Nó ghét nhất là bị làm phiền lúc đang ăn. Nhấc điện thoại, lạnh giọng:
[- What?
-...
- Ok, I see]
Thở dài, nó tắt máy
- What is happening? ( Chuyện gì vậy?)
Cô gái xinh xắn bên cạnh nó - Ngọc Lam hỏi, đôi mắt to tròn nhìn với vẻ ngạc nhiên. Quả thực, nhìn cô rất dễ thương, mà nó không muốn làm cô thất vọng. Đành phải nói thôi
- We need to come back, tomorrow (Chúng ta phải về, ngày mai)
Lam hơi ngạc nhiên một chút, gương mặt có phần không được tươi tắn như trước nữa. Cô hỏi đều đều
- Papa did it? ( Cha làm ư?)
- Yes (Ừ)
Rei thật sự không hiểu hai đứa đang nói gì. Về Việt Nam là sao?
- Hey, what are you talking about? ( Này, hai cậu đang nói gì vậy?)
Lam cũng thật sự chưa biết bắt đầu ở đâu, cứ kể một tràng mà chỉ cần tóm gọn lại trong mấy câu. Đại loại là, vào một ngày trời quang mây tạnh, nó đang xử lí việc thì ba nó gọi điện, bắt về Việt Nam. Nó cứ nhất quyết không chịu, cô bênh nó thế là bị bắt về luôn. Mỗi hai câu mà Lam bôi ra thành một câu chuyện dài hơn 10 phút. Rei cũng chẳng biết nói gì
- When will you fly? ( Các cậu bay lúc mấy giờ?)
- 2 o'clock, tomorrow afternoon ( 2 giờ chiều mai)
Sân bay Nội Bài, Hà Nội
Chuyến bay cuối cùng cùng đã hạ cánh. Bước xuống từ khoang hạng nhất, theo sau là một toán vệ sĩ, bất kì ai cũng phải ngoái đầu nhìn. Trinh mặc croptop trắng, quần short đen năng động, mái tóc đỏ khói buộc đuôi ngựa thông thường. Lam thì diện một chiếc váy caro màu trắng hồng rất dễ thương, hệt như một nàng công chúa. Chiếc kính đen bản to không giảm bớt phần nào khuôn mặt xinh đẹp của hai đứa. Và tất nhiên, dư luận sẽ không bao giờ để yên
- Hình như là lên báo rồi phải không mày?
- Ừ, tiểu thư của Q&T với S.T.A.R về rồi
- Xinh nhỉ, nhìn như búp bê í
- Em ơi làm người yêu anh không?
- Ông trời bất công. Sao người ta vừa xinh vừa giỏi vừa nhà giàu mà mình chẳng có cái gì.
- (Và nhiều cái đại loại như vậy.)
Tiếng xì xào ngày càng lớn. Đám nhà báo hớt ha hớt hải chạy đến săn ảnh. Tin hai đại tiểu thư về nước hứa hẹn sẽ sốt dẻo mọi trang báo. Tổ bảo vệ càng cố gắng ngăn cản thì đám nhà báo càng bạo hơn, xô vào trong. Khung cảnh thật sự hỗn loạn
- 2 minutes 30 seconds ( 2 phút 30 giây) - Giọng nó nhẹ tênh
- Miss Trinh, what did you say? ( Tiểu thư, cô vừa nói gì ạ?)
- I said, I want to see two cars in 2 minutes 30 seconds, or you are fired ( Tôi nói, tôi muốn nhìn thấy hai chiếc xe trong 2 phút 30 giây nữa, hoặc các anh bị đuổi việc)
- Ok, please calm down, we will do it now ( Vâng, tiểu thư bình tĩnh, chúng tôi làm đây)
2 phút 23 giây sau, hai chiếc BMW đã trang trọng đứng trước nó. Mấy ông vệ sĩ đứng thở không ra hơi
- Về trước đi
Nó nói, vuốt tóc cô dịu dàng. Cô nhấc gọng kính, hỏi
- Sao lại về trước, cậu đi đâu à?
- Ừ, tớ đi chút sẽ về
- Nhớ đấy, cậu hứa rồi. Biệt thự Sky nhỉ?
Khẽ gật đầu thay cho câu trả lời, ra xe lái đi, mặc đám báo chí hò hét khản cổ xin phỏng vấn. Chiếc xe chở Lam cũng dần mất hút sau những tia flash máy ảnh. Nhân vật chính đi rồi, đám đông cũng chẳng tha thiết gì ở lại.
Những cơn gió dịu dàng thổi qua, làm mái tóc đỏ khói óng ả của nó khẽ đung đưa. Nhẹ nhàng gỡ chiếc kính đen xuống, Trinh đưa mắt nhìn xung quanh. Hà Nội bây giờ đã thay đổi, không còn như cái Hà Nội của 12 năm trước. Chỉ còn hàng cây là vẫn vậy, y như ngày nó đi, vẫn thầm lặng ở nơi Hà thành tấp nập này. Cảm giác thật quen thuộc. Nó bước đi chầm chậm. Nó biết rõ lí do ba nó gọi, thậm chí là bắt nó về, và biết cả những việc ông sẽ định làm.Chỉ có một điều nó chưa hiểu, tại sao ba nó lại làm vậy. Miên man trong những dòng suy nghĩ, nó mặc cho đôi chân đưa mình đi. Nó dừng lại tại cổng học viện Royal, một trong những học viện cực kì nổi tiếng của Việt Nam. Đám học viên vừa ra về, tụ tập bàn tán về một nhóm người. Thật ồn ào. Dựa lưng vào bức tường, nó tiếp tục thả mình vào những dòng suy nghĩ. Nhìn Kiều Trinh thật cô độc, bé nhỏ trong cái không gian bao la này.