Que Kem Nhà Tôi

Chương 17: Những điều mới mẻ




Năm lớp mười, trường mới, mọi thứ với tôi thật là bỡ ngỡ.

Ví dụ như, đùng một cái, tôi phát hiện lớp tôi đang học là lớp chọn.

“Hồi thi xong bà không nhìn bảng điểm sao? Bà có thấy có cái lớp nào bình thường mà toàn quy tụ những đứa ưu tú điểm cao không?” – Con Thắm bắt đầu ra vẻ hiểu biết.

“Bà mà cũng gọi là ưu tú sao?” – Tôi khinh thường nhìn nó.

“Hừ, bà được lắm, dám sỉ nhục bạn bà như vậy!” – Nó đùng đùng ngoảnh mặt không thèm nhìn tôi. Hơ, vậy mà cũng giận, nó mới thay đổi tâm sinh lý tuổi dậy thì, hay là hội chứng tiền mãn kinh đây?

Nói tới thay đổi tâm sinh lý, càng ngày tôi càng thấy, Que kem có cái gì đó đang thay đổi.

Ngày xưa cao hơn tôi một cái đầu, bây giờ cao hơn tôi gần một chấm rưỡi cái đầu. Tội nghiệp, con trai dậy thì muộn mà, giờ mới chịu cao lên.

Nhưng mà, nó cao lên rồi, làm sao tôi đánh vào đầu nó nữa đây? Chẳng lẽ phải bắt ghế lên à? Mất tiêu một quyền lợi miễn phí nữa rồi.

Lên lớp mười, hiển nhiên là con gái thì phải mặc áo dài.

Lần đầu tiên mặc áo dài, cảm xúc thật là khó tả, nhất là cái đoạn nhìn ngắm mình trong gương, phát hiện ra mình ra dáng con gái từ lúc nào.

Kia kìa, vòng eo mơ ước mà hồi bé mình từng thấy mấy cô người mẫu ẹo qua ẹo lại trên ti vi, giờ cũng xuất hiện trên người mình.

Ôi chao, mình cũng có đường cong rồi, thật là xúc động, cuối cùng sau bao năm ngóng đợi ta cũng được nhìn thấy mi rồi.

Eo mình thon thon, dáng mình xinh xinh, ngực mình…

(“Dừng lại! Em đừng tả nữa!” – Que kem kháng nghị.

“Ơ, anh dám cản con đường làm hot girl của em sao? Xê ra, anh tốt nhất đừng cản em, em đang trên con đường nghệ thuật vinh quang, bắt chước bạn hot girl A, hi sinh thân mình vì nghệ thuật.”)

Sau khi tự khen mình xong, năm phút ẹo tới ẹo lui trước gương của tôi bắt đầu. Tới khi thỏa mãn, tôi quay người lại, phát hiện Que kem đang nhìn mình trân trân, khóe môi nó giật giật, không biết đang cười hay đang sợ hãi. Số là thường ngày mỗi khi tới trường, tôi đều đi chung với Thắm và Que kem. Thôi chết rồi, tôi bắt đầu cười trừ chữa ngượng, ôi thôi, thể diện của tôi.

“Ha ha ha!”

Chó con chết tiệt, Mỹ Mỹ chết tiệt, sao mày lại thân với Que kem rồi, sao mày không lên tiếng báo động giúp tao.

Hừ, lần sau nhất định phải kéo gương từ nhà trên vô phòng ngủ, phải huấn luyện Mỹ Mỹ nhà mình gặp Que kem là phải gâu gâu, nhất định phải tìm cách gây thù chia rẽ tình cảm giữa hai người chó bọn họ.

Nhắc tới Mỹ Mỹ, tôi chợt nhớ đến một giảng viên đại học của tôi, cũng tên là Mỹ, Nguyễn Văn Mỹ, nhóm tôi gọi thầy là Mỹ Mỹ.

Mỗi lần nhìn thấy thầy, tôi lại nhớ đến Mỹ Mỹ của tôi. Vì thế cho nên, mỗi lần gặp thầy, tôi lại nhìn thầy tha thiết.

“Sao em nhìn thầy dữ vậy Thảo?” – Thầy bắt đầu thắc mắc.

“Thầy rất giống Mỹ Mỹ”

“Mỹ Mỹ là ai? Trùng tên với thầy hả?”

“Mỹ Mỹ là con, à là con gái nuôi của em. Em rất nhớ nó.” – Tôi sụt sùi, thầy cảm động.

Số là khi tôi lên đại học, Mỹ Mỹ của tôi đã không còn.

Kể từ đó, thầy Mỹ và tôi vô cùng thân thiết, thầy trở thành giảng viên ruột của tôi, tôi trở thành sinh viên sùng bái mọi tiết giảng của thầy.

“Thì ra em thích thầy Mỹ vì con chó năm đó tên là Mỹ Mỹ sao?” – Que kem ngạc nhiên.

Tôi: “Anh thân với Mỹ Mỹ nhà em như vậy mà anh không biết tên của nó sao? Hu hu, Mỹ Mỹ của chị à, em thật đáng thương mà, còn gì đau khổ bằng người em yêu ngay cả tên của em cũng không thèm biết.”

Trở lại chủ đề ngày hôm đó, khi cùng con Thắm với Que kem đi tới trường, thấy con Thắm mặc áo dài, tôi lại xúc động lần hai.

“Hu hu bà, bà mặc áo dài kìa, hu hu, bà lớn rồi, lớn thật rồi!”

“…”

“Tui sắp phải gả bà rồi sao? Hu hu hu, qua hai năm sau chúng ta mười bảy cộng là phải gả đi rồi!”

Mặc dù tự sướng với nhau như vậy, nhưng khi nhìn thấy dáng nó đi đi lại lại trong tà áo dài phất phơ, tôi mới phát hiện con đường được uống rượu mừng của mình chắc rất gian nan, vì nó hiện tại, là con quạ trong lớp áo con công, là con chim sẻ trong lốt phượng hoàng, dù có mặc cái áo con công, người ta vẫn nhận ra nó là con gì.

Vì bám lấy nhau không buông trong buổi xếp lớp đầu tiên, tôi với con Thắm tất nhiên ngồi cạnh nhau trong cái bàn hai người. Kỳ này là bàn ba, không ngồi bàn chót nữa.

Vì để Que kem không rơi vào vòng tay kẻ lạ, tôi với con Thắm tất nhiên lôi kéo Que kem ngồi ở bàn bên dưới bàn của tôi. Ha ha, đồ của mình thì phải giữ kỹ mới được.

Ngồi cùng bàn với Que kem là một thằng con trai cũng khá cao ráo và đẹp trai, mỗi tội nổi mụn.

Điểm đặc biệt của bạn trai có cái tên gợi nhớ người xưa này là, khi bạn ấy nói chuyện, đi đứng, mọi đứa con gái trong lớp không còn một chút hy vọng gì nữa hết.

Chàng tên là: Phan Kim Quý.

Cái tên gợi nhớ tới ba người, một là Phan Kim Liên oai danh khắp hai nước, hai là Kim Thái mỹ nam trong lòng tôi, ba là thần Kim Quy ngày xưa.

Thật đáng buồn là, dù khá mê mẩn cái vẻ cao ráo và đẹp trai của bạn ấy, tôi vẫn không thể nào có bản lĩnh bẻ cong thành thẳng được, đành ráng bắt chước chuyện xưa với Kim Thái, lòng dặn lòng: Nam nhan họa thủy, chỉ được nhìn, không được đụng.

Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tôi càng ngày càng thân với Quý, đặc biệt trong lĩnh vực nói chuyện và ăn uống. Mọi cái món nào nổi tiếng khắp thị xã, Quý đều dẫn tôi tới ăn ít nhất một lần. Những lần như vậy, có khi có Que kem và Thắm, có khi chỉ có hai chúng tôi.

Cũng may, là người có tỷ lệ thẳng vô cùng thấp như bạn Rùa này, tôi đi đâu cũng không lo bị người đời đồn thổi, tại nhìn nó thôi là người ta cũng có chuyện để bàn rồi. Đi bên cạnh Quý, tôi như đi bên cạnh một nam ca sĩ nào đó, đặc biệt khác người, hào quang của nó chói lọi, lấn át hết phong thái trời sinh của tôi.

Nhưng thôi kệ, được ăn ngon, được tám hết đủ thứ trên trời dưới đất, bị át hết không còn một chút gì thì cũng đáng mà. Vả lại, mỗi khi đi chung với Quý, tôi được thêm một cái lợi, đó là rèn luyện định lực, chống chọi lại nam sắc. Thế là mỗi lần nhìn Quý – Rùa cong của tôi, sau đó từ từ là mỗi lần nhìn những thằng con trai mặt hoa da phấn khác, tôi đều tự nhủ thầm:

“Nhìn đi nhìn đi, đẹp trai chưa hẳn là con trai.”

“Da trắng hơn con gái như vậy, tỷ lệ cong là vô cùng lớn.”

“Ta phải kiên định ta phải kiên định!”

Chính từ sự kiên định này, mà về sau này, tôi vô cùng dị ứng với rất nhiều hình ảnh mỹ nam.

“Bà ơi nam diễn viên Hàn Quốc X sang Việt Nam kìa, đi coi đi bà, ảnh đẹp trai lắm đó!” – Con Thắm rủ rê.

Tôi nhìn sang: “Hừ, trắng như vậy, còn lấy tay vuốt tóc nữa, nhất định là gay. Không đi!”

“Bà ơi, nam ca sĩ Y này, đẹp trai không?”

Tôi khinh bỉ nhìn nó: “Nhìn giống gay thế này mà bà cho là đẹp sao? Tui linh cảm, anh này nhất định là gay.”

Ngày anh ca sĩ Y cưới vợ, con Thắm đùng đùng chỉnh tôi: “Bà nhìn đi, anh Y của tui không phải là gay!!!”

Tôi phản pháo: “Lấy vợ chưa chắc không phải là gay, nhiều khi anh ta dùng vợ ra để che giấu việc mình là gay đó, bà biết không hả?”

Con Thắm không còn gì để nói.

Năm lớp mười là cái năm cực kỳ khó nuốt. Học Lý muốn điên đầu, học Toán cũng khá khó. Thêm nữa là vụ muốn bằng chị bằng anh, tìm cho bằng được một chỗ học thêm.

“Bà không lo kiếm chỗ học thêm ở nhà cô Lý dạy mình là bị cô đì đó” – Quý thân ái chỉ dạy tôi khôn khéo, móc nối đường dây tìm chỗ học.

Kết quả là, một đứa nhát gan như tôi, rốt cục đã bị hù chết.

Một môn tôi nhất định phải học hai người, một là thầy cô dạy môn đó của mình, để tránh bị đì, hai là thầy cô nào đó bên ngoài mà mình ưng ý. Kết quả là, tôi gánh trên mình tới tám chỗ học thêm.

Nhìn đi nhìn đi, ngay cả Que kem, người tiếc tiền, mất tiền như đứt từng khúc ruột, vậy mà cũng cắn răng đóng tiền học thêm tới ba môn, huống chi là tôi.

“Bạn bỏ bớt vài môn đi Thảo, từ nhà mình đạp xe qua đây học tới ba mươi phút là đã cực rồi, bạn học cho cố như vậy, muốn chết sao?” – Que kem tự dưng rảnh rỗi không có việc gì làm, gõ gõ vai tôi, nhướng người lên tám chuyện.

“Nhưng mà tui không biết bỏ cua nào”

“Bỏ thầy A đi”

“Nhưng thầy dạy mình mà, không học bị đì đó”

“Vậy bỏ cô B đi”

“Nhưng cô B dạy hay”

“Vậy bỏ môn tiếng Anh đi, tui dạy kèm cho bạn.”

“Không được, tiếng Anh là vô cùng quan trọng, không bỏ được!”

“Bạn học như vậy, tối chín giờ mới về tới nhà, bạn không sợ đường sá nguy hiểm nhưng tui sợ!”

“Cái gì? Tui không sợ mà bạn sợ là sao?”

“…”

“Nếu vậy, ha ha, bạn học chung với tui luôn đi cho vui, mình đi về chung cho đỡ sợ.” – Tôi chớp chớp mắt nhìn Que kem.

Que kem thất bại đành ngồi lại vị trí cũ.

Từ đó, bị tôi rủ rê, Que kem đều về chung với tôi lúc chín giờ, nhưng Que kem lại không học thêm nhiều như tôi, bởi vì nó tìm được một công việc ưng ý mới: bán hàng chợ đêm.

Một lần, vì để thể hiện tinh thần bạn bè, tôi tới giúp Que kem bán hàng, tất nhiên, đó là một ngày chủ nhật, khi tôi không có lịch học thêm nào.

Ngày hôm đó, nhìn nó cặm cụi bán hàng, đêm tối se lạnh mà mồ hôi nhễ nhại, tôi mới phát hiện, hóa ra mình là đứa hạnh phúc hơn người khác gấp nhiều lần.

Hạnh phúc nhất là cái đoạn nó bán xong, mình chỉ việc ngồi đó đếm tiền, dù tiền không phải là của mình. Nhìn thấy mớ tiền kha khá đó, tôi thầm tính toán, hèn gì nó nhào đầu vô bán hàng như bán mạng, mùi tiền thật quá hấp dẫn mà, polime cầm vào tay quả là rất mát.

“Que kem, bạn chia tui một chút đi. Năm năm đi, nãy giờ tui ngồi đồng cam cộng khổ với bạn, cực nhọc từ nãy giờ luôn đó.”

Que kem liếc nhìn tôi đầy khinh thường: “Nãy giờ bạn ngồi chơi thôi mà, có lên tiếng bán được miếng nào đâu.”

“Nhưng không phải nhờ tui ngồi đây ủng hộ thầm lặng, bạn mới có tinh thần buôn bán hay sao? Đi mà, không chia năm năm, chia sáu bốn cũng được”

Nó lại liếc tôi.

“Bảy ba!” – Tôi lại cò kè.

“…”

“Được rồi, chín một!”

“…”

“Chứ bạn không cho tui miếng nào sao? Hu hu hu!” – Tôi bắt đầu khóc lóc.

“Được rồi! Đừng khóc nữa!” – Nó rốt cục không chịu được nữa, đành phải thỏa hiệp.

“Bạn thích năm năm sao? Có nhớ cái vụ Hậu đậu không?” – Nói xong, nó tiến gần tới bên tôi, kề đầu nó sát đầu tôi.

“Làm bạn gái mình đi, không chỉ năm năm, mình cho bạn hết số tiền hôm nay luôn.”

Nghe nó nói xong câu này, bộp một cái, tôi lấy tay tát nó.

Hừ, lại dám lôi chuyện cũ ra xỏ xiên tôi. Chị đây đáng giá nghìn vàng, không đại hạ giá nữa đâu cưng.

Kể từ cái hôm đếm tiền đó, ước mơ của tôi tăng lên một cái, vì tôi bỗng phát hiện ra mình khá là thích tiền. Ngoài những ước mơ cao cả ra, tôi còn ước mơ thêm một ước mơ nhỏ nhoi nữa: Nếu mà mình không có gì, vậy lấy đại gia cũng không tệ. Tất nhiên là tuy lấy đại gia nhưng mình phải là vợ cả, nắm quyền thừa kế trong tay.

Đương nhiên là sau này, tôi mới biết được, hóa ra mình thích tiền, không phải là đơn giản thích tiền, mà là thích tiền từ tay Que kem đưa cho tôi, thích thứ tiền mà Que kem kiếm được.

Khi phát hiện ra sự thật đau lòng này, tôi chỉ biết thầm ai oán. Kiểu này thì nếu hôn nhân giữa tôi và Que kem tan vỡ, tôi biết sống thế nào đây, tôi nghiện tiền của Que kem mất rồi.

Thắm: “Không sao không sao, bà cứ ly hôn, mỗi tháng tới nhà mượn ví của nó một lần. Với lại nếu ly hôn với bà thì nó phải trợ cấp tổn thất tình cảm lẫn sức khỏe cho bà, bà sẽ được nhận tiền mỗi tháng của nó mà.”

Tôi: “Ừ nhỉ!”

Que kem: *lườm con Thắm* “Anh nhất định không đưa tiền trợ cấp cho em, không bao giờ! Nếu em muốn anh đưa hết tiền cho em, thì em tốt nhất yên vị bà kem cả đời cho anh!”

Tôi chạy lại, ôm chầm lấy Que kem: “Ông xã, nãy giờ em chỉ chờ có câu này, đâu, tiền đâu, anh đưa hết cho em đi! Em hứa tuyệt đối sẽ làm bà kem suốt đời, tiền còn thì em còn, tiền mất thì em mới chui đi mất!” – Tôi chớp mắt mê ly nhìn anh đơ ra vì mắc bẫy, không, đúng hơn là, mê ly nhìn ví tiền, thẻ tiền, chìa khóa tủ tiền của anh từ từ rơi vào lòng bàn tay tôi.

Người ta nói không sai mà, đối phó một người, độc ác nhất, chính là dùng cả đời để đối phó, từng bước cướp đoạt tất cả những thứ mà người đó có.

—————————————-

Năm lớp mười một, thấy cả lớp có vài cặp yêu nhau, lòng tôi nóng như lửa đốt. Tôi tự hỏi lòng mình, tại sao mấy cái tình huống trộm viết thư tình bỏ học bàn, yêu đương ngây thơ trong sáng không xuất hiện trên người tôi. Tại sao tôi nhìn quanh chẳng thấy một người nào đeo đuổi mình?

(Thắm: “Nếu một ngôi nhà tranh vách lá xập xệ mà lại có một chó sói giữ cửa 24/24 sẵn sàng cắn bà, bà có dám vô không?”)

Thôi kệ, sự nghiệp làm trọng, học thức làm trọng. Vì đại nghĩa diệt thân, tôi phải hy sinh tình cảm riêng tư, phấn đấu cho học tập.

Nhưng mà không được, nhìn vài cặp trong lớp lãng mạn như thế, tôi không kìm chế được, ánh mắt tỏa ra ánh sáng ngưỡng mộ, ganh tị, ánh mắt “Tôi muốn là cô ấy” cứ từ đôi mắt của tôi lan tỏa đi khắp nơi, kèm theo đó là ánh mắt quyến rũ, ánh mắt xẹt điện, ánh mắt long lanh. Thế mà vẫn cứ không câu được ánh mắt nào nhìn lại mới đau.

Cũng phải thôi, tôi quá xinh, quá dễ thương, quá nổi bật, lại học giỏi nữa, người ta không dám quen mấy người như tôi mà.

Thôi kệ, lấy học tập làm cớ, ta không thèm quan tâm mấy trò yêu đương vớ vẩn kia. Trong lớp này, trong trường này không ai xứng với ta cả. Hừ, nhất định là vậy rồi.

Cái tâm tình mâu thuẫn đó càng ngày càng khiến tôi trở thành cô gái tính tình nóng nảy, trở thành một cô gái thay đổi tâm sinh lý tuổi dậy thì điển hình, mặc dù cái tuổi cần thay đổi hình như đã qua cũng khá lâu.

Ví dụ như khi nhìn thấy con Thắm đang rề rề lại hỏi bài Que kem: “Que kem, cái chỗ này điền từ gì, thì gì?”

“Bà mau xê ra, Que kem là một mình tui gọi thôi, bà không được gọi!!!” – Tôi lấy tay xách con Thắm đang kề sát Que kem trở về bàn mình.

Năm đó, phim Thơ ngây vô cùng hot, nóng tới độ có đứa con gái còn buộc tóc nghiêng sang một bên kiểu tưng tưng như bạn Tương Cầm.

Xem xong phim đó, tôi rút ra định lý, hóa ra con trai thông minh thích con gái ngu ngốc, con gái thông minh sẽ thích con trai khờ khạo. Chẳng phải Hermione cũng thích Ron chứ chẳng thích Harry là gì. Vậy tôi thuộc dạng nào? Thông minh, tôi chẳng còn nghĩ mình thông minh nữa, kể từ hồi thi gì rớt đó năm lớp chín, còn ngu ngốc, tôi cũng chẳng phải ngu ngốc. Như vậy, loại dở dở ương ương như tôi sẽ gặp phải cái người cũng dở dở ương ương sao?

Cũng may, Que kem chính là cái thứ dở dở ương ương mà tôi còn chịu đựng được.

Xem xong phim đó, nhất là cái cảnh hôn nhau lần đầu tiên giữa hai nhân vật chính, tôi bắt đầu mơ mộng, ước rằng mình cũng có được một người hôn mình như thế, cuồng nhiệt, đột ngột hôn môi mình. Cảnh tượng khi có ai đó mạnh mẽ cưỡng hôn tôi, sau đó yêu nhau luôn, thật là vừa gay cấn vừa lãng mạn, vô cùng hấp dẫn trong mắt tôi. Nếu có ai đó đối với tôi như thế, chắc tôi sẽ đổ nhào cái rụp.

Trực Thụ của em đâu, anh còn không mau tới kiss em đi!

Que kem: “Không phải năm lớp bảy anh từng cưỡng hôn em sao? Sao em không chịu đổ?”

“Cái đó mà cũng gọi là hôn sao? Anh nói vậy không thấy sỉ nhục em, sỉ nhục anh, sỉ nhục cả thế giới sao?”

“Nghĩa là sao?” – Que kem đơ ra.

“Nếu cái môi phớt môi chưa tới một giây đó được gọi là hôn thì nghĩa là sức hấp dẫn của em quá kém, khả năng của anh quá yếu, nghệ thuật hôn của cả thế giới biết bao nhiêu năm nay là đồ bỏ đi rồi.”

“À! Nghĩa là chúng ta phải cố gắng, vì để không hổ thẹn với bản thân, để không có lỗi với nghệ thuật của cả thế giới mà ngày đêm luyện tập kỹ thuật, em nói có phải không?” – Que kem bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt sáng rỡ, từ rủ rê sang ép buộc tôi hy sinh vì nghệ thuật của nhân loại, mặc cho tôi vất vả chống cự, sau cùng thì đành giả vờ kháng nghị đánh đấm mấy cái rồi từ từ hưởng thụ.

——————————————–

Lớp mười một năm đó, trường tôi tổ chức cắm trại. Trường tôi vốn keo kiệt, cắm trại mà cũng đặt ra quy định vớ vẩn, đó là hai năm mới tổ chức cắm một lần. Điều này khiến tôi vô cùng phẫn nộ. Ba năm trời học tại đây, cắm trại lại rơi trúng ngay năm mười một, vậy chẳng phải nguyên một thế hệ khối mười một của tụi tôi chỉ hưởng thụ được có một lần cắm trại duy nhất thôi sao? Hu hu, quả là tôi đi đâu cũng gặp phải bất công mà.

Lần cắm trại duy nhất lần này, đã khiến tôi sáng mắt ra, hóa ra trên đời này cái gì cũng có thể.

Cắm trại trong rừng là lệ thường sách vở, trường tôi lại cắm trại trong sân trường.

Ngay khi tôi tò mò không biết sân trường không có đất thì làm sao mà cắm, tụi con trai lớp tôi chẳng hiểu làm sao đã dựng được một cái lều hình tam giác trên nền sân xi măng, khiến tôi trố mắt ra. Trời ơi tụi nó quả là super men trong lòng tôi mà! Phút chốc trong lòng tôi, toàn bộ tụi nó, lùn có, mặt mụn có, đen có, trắng có, gầy có, mập có, toàn bộ đều trở thành mỹ nam, ngay cả Rùa cong của tôi cũng toát lên vẻ quyến rũ vô hạn.

Thế là, tôi và con Thắm nhanh chóng sà vào lều tranh lớp tôi dựng nên mà thụ hưởng thành quả. Lần đầu tiên cắm trại, cảm giác thật là sung sướng. Thế là tôi nhanh chóng nằm xuống lớp vải bạt, lăn qua lăn lại, nằm tới nằm lui, lòng âm thầm khẳng định: Lăn nhanh lên lăn thoải mái vào, giờ mà không lăn một lát tụi nó tràn vô bốn mươi đứa chật hết cái lều là hết lăn, lại còn dơ nữa, mình phải mau mau hưởng trước mới được.

Ngày hôm đó, trường tôi ngoài cắm trại ra, còn tổ chức nấu nướng, bán món ăn.

Lớp tôi là lớp gì? Tất nhiên là lớp chọn học nhiều hành ít, học cao hiểu rộng, nắm vững nguyên tắc tiết kiệm chi phí, cho nên quyết tâm bán nước uống.

Sau khi cùng với Quý thân ái của tôi đi nếm thử cá viên chiên tầm thường bên tụi mười một bốn, món shu shi cuốn gì đó ăn là muốn ói của mấy anh chị mười hai ba, gỏi cuốn thiếu đủ thứ vị của lớp mười hai một, tôi với Quý nhận thấy rằng, món nước nha đam của lớp tôi là ngon nhất.

Lúc nấu nước nha đam, Rùa cong cẩn thận tỉ mỉ, như cô dâu nhỏ mới về nhà chồng.

Công thức là x cân nha đam nấu với x cân đường, thế là bạn Rùa cong cẩn thận tỉ mỉ bắt lớp tôi gọt vỏ nha đam, sau đó lại chê lớp tôi gọt không sạch, tự mình gọt lại. Khi đong đường, nhất định phải dùng cân để đong cho chính xác, khi khuấy nồi, nhất định phải khuấy cùng chiều kim đồng hồ, động tác phải khoan thai, nhẹ nhàng chậm rãi. Nhìn Rùa cong nấu nước nha đam, tôi có cảm giác nó như một bà phù thủy đang chậm rãi từng chút một cẩn thận khuấy nồi bên đống lửa, bởi vì nếu cẩu thả, công thức không đúng, thuốc độc mình nấu rất có nguy cơ trở thành thuốc bổ.

“Á, ngọt quá, thêm nước!” – Nghe giọng nói lanh lảnh của Rùa, tôi vội vàng thêm nước.

“Chết rồi, nhạt quá, thêm đường!” – Tôi lật đật thêm đường.

“Á! Tại sao bạn không đong đường trước khi thêm! Nước đâu!”

“Á! Không phải nước này, là nước tinh khiết kìa!” – Tôi hoảng loạn nhận lại chai Coca.

“Á! Lỏng quá, nha đam đâu rồi!” – Quý lật đật kiếm nha đam.

Tất nhiên, nhờ sự tỉ mỉ của Quý, từ dự kiến một nồi ban đầu, hai nồi, rồi ba nồi nước từ từ xuất hiện. Lúc nấu xong, tôi xúc động tới mức khóc không ra nước mắt.

Là người phụ trách nấu và bán nước, Quý đưa ra mức giá năm ngàn một ly.

Một giờ sau, vì quá ế ẩm, Rùa cong quyết tâm tăng giá trị sản phẩm, từ nước nha đam bình thường tự động lột xác thành nước nha đam đường phèn, tám ngàn một ly.

Một giờ sau, chúng tôi trúng lớn.

Chiêu thức của chúng tôi chính là: Lôi kéo bạn thân ở lớp kế bên mua một ly, sau đó kêu bạn thân lôi kéo bạn thân tới mua một ly, sau đó lại kéo bạn thân của bạn thân của bạn thân tới ủng hộ một ly. Bạn nào không chịu, mặc kệ bạn ấy khóc lóc gào thét van xin thế nào, đều giam giữ trong lều ngay lập tức, kêu bạn khác tới chuộc thân. Túp lều mà lớp tôi xây dựng nhờ vậy mà tăng giá trị đột ngột, từ túp lều lăn qua lăn lại của tụi tôi đột nhiên trở thành Hắc Sơn Trại. Đây chính là tiền thân của bán hàng đa cấp kết hợp với xã hội đen trong tương lai đó nha. Rùa cong của tôi quả là tài năng vô hạn, thủ đoạn vô biên mà.

“Hu hu tui không mua!” – Một bạn nữ xinh đẹp A lên tiếng kháng nghị.

“Em gái, mua đi cưng, nước nha đam đẹp da mà!” – Tôi vuốt vuốt mặt bạn A.

“Không mua!” – Bạn A chống cự.

“Tụi bây đâu, mau bắt lại!” – Rùa cong lên tiếng.

“Á! Đừng mà Quý, nể tình hôm qua tui chỉ đề toán cho ông, ông tha cho tui đi.”

“Hừ, hôm qua cô toán đổi đề!”

“Còn nữa, nể tình hôm kia tui chỉ đề tiếng Anh cho ông đi, ông làm được mười điểm luôn mà!” – Bạn A giật giật áo Rùa.

“Trong kinh doanh là không có tình thân, tình nghĩa gì hết! Tụi bây chết đâu hết rồi, mau bắt người đẹp lại cho tao!”

Ngày hôm đó, tôi với Rùa cong vô cùng ăn ý với nhau, chúng tôi trở thành kẻ hát người hò, kẻ làm thủ lĩnh kẻ làm đàn em, trở thành anh hùng một cõi, khiến cho Que kem và con Thắm cùng đồng bọn lớp tôi phải trố mắt ra.

Nếu không có sự việc năm lớp mười hai năm đó, có lẽ giờ này Rùa cong với tôi đã thân nhau lắm lắm. Hừ, nam nhan họa thủy, Que kem, em hận anh!

—————————————

Một ngày nọ khi cả hai chưa dám ngủ. Ngay khi tôi nhắm mắt, Que kem lại trừng mắt nhìn tôi.

“Anh làm gì trừng mắt nhìn em hoài vậy. Anh còn không mau ngủ đi.” – Tôi khó chịu.

“Anh hỏi em một chuyện nha.” – Que kem tỏ vẻ nghiêm túc tâm sự.

“Có gì thì cứ nói, phí lời.” – Tôi càu nhàu.

“Rốt cục em yêu anh, hay yêu tiền của anh?” – Que kem nói xong câu đó, ra vẻ trầm tư, khó chịu, u sầu.

Hừ, lại dám nói câu đó với tôi, anh tưởng anh có tiền cỡ đại gia chắc.

“Ha ha ha, thế anh còn nhớ phương châm ngày xưa của em là gì?”

“…”

Tôi tiếp tục: “Tiền là nhất, trai đẹp là nhì, tất nhiên em yêu tiền của anh rồi.”

Que kem u sầu, tức giận ngoảnh mặt, quay lưng về phía tôi mà ngủ.

Lại phải dỗ cây kem lớn này, tôi đành giả vờ ngoan hiền ôm lấy Que kem, nói mấy lời ngọt ngào muốn ói: “Anh đúng là não phẳng, em thích tiền của anh, chỉ là tiền của anh thì em mới thích, chứ không phải tiền của người khác, hiểu không?”

Que kem quay qua, vẻ mặt như ăn được kẹo ngọt, sau đó nham hiểm nhìn tôi say đắm. Thôi rồi, linh cảm không may ùa tới.

“Em biết sau khi em nói câu đó xong, trong đầu anh hiện ra câu gì không?”

Tôi lắc lắc đầu.

“Em tiêu rồi!” – Que kem nhìn tôi, mắt anh sáng ra.

“Là sao?” – Tôi ngơ ngác.

“Là sáng mai em sẽ không còn sức lực để rời giường!” – Que kem nhào tới cắn nuốt tôi.

Thế là số phận bị sói nhai nuốt thảm thương của tôi bắt đầu. Bài học rút ra đó là: Đừng bao giờ nói lời ngọt ngào với Que kem của tôi nữa.

Hừ, Que kem, từ nay em sẽ ngược anh, ngược, ngược nữa, ngược mãi!

Mình viết chương này trong những lúc bí ý, nên mình cứ có cảm giác nó dở, bạn mình thì lại khen là được đó, đăng đi. Mình càng ngày càng lạc nhịp với con bạn mình.

Mặc dù có cảm giác nó dở, nhưng bạn mình cứ hối thúc mình post, mình ham hố liền post.

Cái tên chương 17 này là đặt đại cho có, vì tụi mình cũng không biết đặt tên chương này là gì.

Mong nhận được nhận xét của mọi người, có thể cho mình biết là chương này dở hơn chương trước phải không?… Cảm ơn mọi người đã đọc tới đây.