Que Kem Nhà Tôi

Chương 1: Cuộc sống thường ngày của tụi tôi




Cuộc đời tôi từng trải qua rất rất nhiều thất bại. Mỗi lần thất bại tôi đều tự nói với mình câu cũ rích rằng: “Thất bại là mẹ thành công”. Nhưng trớ trêu thay, tôi đã có quá nhiều người mẹ rồi mà đứa con vẫn chưa thấy mặt mũi. Thôi thì, lòng dặn lòng, ráng lên, đừng sợ thất bại, càng nhiều thất bại, tỷ lệ có con càng lớn.

Nhưng may thay, trời không tuyệt đường con người, rốt cục tôi vẫn tìm được thành công lớn nhất đời mình. Đó là que kem nhà tôi, anh xã yêu quý của tôi, người đã thỏa mãn ước mơ được bao nuôi trọn đời của tôi.

Nhớ lại câu ngày xưa tôi thường nói với anh: “Ước nguyện lớn nhất đời tui là muốn kiếm đại gia bao nuôi”.

Anh cười đáp: “Đại gia có gì tốt chứ. Còn có thể hại bản thân bị người đời ghanh tị soi mói. Làm bình hoa di động, bị hạn chế tự do, thích lắm sao?”.

Tôi liền đáp lại: “Ờ hén, ông không nói tui quên. Vậy tui hạ tiêu chuẩn xuống chút, chỉ cần có người có thể cho tui ăn, cho tui ngủ. Tui muốn ăn gì là phải mua cái đó. Tui muốn ngủ thì không được kêu tui dậy. Tôi nằm đọc truyện bao nhiêu tiếng cũng không phàn nàn. Vậy là được rồi”.

Nghe xong, anh cười khúc khích. Tôi tức giận: “Ông cười cái gì đó”.

“Ha ha ha, có người làm người không muốn muốn làm… Ha ha”

Tôi tức giận, quay sang đấm anh túi bụi. Giờ ngẫm lại, thấy lúc đó mình thật ác, hại anh kêu ui da quá chừng, nhưng vẫn cứ đứng ì ra đó để mà chịu đòn. Nghĩ lại lúc đó, tôi lại nhịn không được, tự sướng cười khúc khích. Thấy tôi như thế, ông xã yêu quý đang đứng bên cạnh nhặt rau quay sang véo tui một cái: “Lo băm thịt của em đi, nghĩ gì vậy”. Thấy tôi thành thật khai báo, kể với anh cái kỷ niệm nho nhỏ đó, anh liền quay sang vênh mặt: “Em thấy chưa, lấy anh là quyết định sáng suốt nhất của em đó. Anh bao nuôi em, em ngủ nướng anh cũng không kêu dậy, muốn ăn gì là anh mua cái đó. Bây giờ em có thấy lấy anh sung sướng hơn lấy đại gia chưa?”.

“Trời ơi sáng nay mây mù kéo tới nữa rồi. Ông xã à, Que kem à, anh bệnh cũ tái phát nữa rồi, tự sướng quá đi”.

Tuy là nói vậy thôi, chứ trong lòng tôi vẫn cảm thấy ấm áp vô cùng. Anh nói cũng đúng, từ hồi lấy anh, có khi nào anh om sòm kêu tôi dậy đâu, toàn là tôi đã đặt sẵn tại nhà ba cái đồng hồ báo thức. Một cái đặt tại giường, khi reo lên, tôi bấm tắt, vùi vô chăn, ngủ tiếp. Năm phút sao, cái đồng hồ ngay bàn nhỏ trong phòng reo lên, hại tôi phải rời giường. Sau khi bấm tắt nó xong, dù hơi tỉnh tỉnh, tôi vẫn kiên trì tiếp tục nướng thêm một chút. Đến khi cái đồng hồ thứ ba reo lên với hiệu suất kinh hồn, tôi mới tỉnh hẳn. Còn anh, người nằm lì như chết bên cạnh tôi, đợi tôi xuống giường, anh cũng tự động bật dậy theo. Hoặc là tôi không cam lòng phải dậy sớm hơn anh, tức tối xóc chăn lên, hại anh ấm ức một phen, theo cánh tay lôi kéo của tôi, uể oải rời giường. Tất nhiên, vào ngày nghỉ, anh vui vẻ dậy trước tôi, chuẩn bị sẵn cái gì đó để ăn, chờ tôi tỉnh lại là có thứ bỏ vô miệng, chứ không hề kêu tôi thức bao giờ, mà cứ cưng chiều giấc ngủ của tôi.

Quay trở lại chủ đề trên, nói về ăn à nha. Anh đúng là có như thế thật. Tôi muốn ăn gì, anh liền mua cái đó. Nhưng biết que kem nhà tôi đâu có dư giả gì, tôi cũng kẹo kéo, nên dù có thèm mấy cái như tôm hùm hay vi cá, tôi làm sao dám mở miệng mà yêu cầu anh cho được.

(Que kem: “Hừm, em đâu có yêu cầu, toàn là tự động anh mua cho em, ép em ăn thôi chứ gì?”

“Ông xã, giữ thể diện cho em chút đi!”)

Lại một lần nữa, cái lần tôi đi thi cuối kỳ làm bài không được, chuẩn bị đi về nhà, lại gặp lúc trời mưa, lại quên mang theo dù, làm biếng bước ra ngồi chờ xe buýt, tôi bèn gọi điện thoại khóc om sòm với anh. Nhận thấy tôi có vẻ đau lòng vì thi cử, anh liền ngay lập tức chạy xe tới dỗ tôi. Thế mà tôi còn độc ác kêu lên: “Que kem, tui muốn ăn táo, muốn ăn liền bây giờ, hu hu”. Biết tôi có tính buồn là kiếm cái gì bỏ vô miệng, ngốn ngấu nỗi buồn, anh chẳng ngại mưa, mua cả ký táo tới cho tôi. Thế cho nên, mỗi lần nghĩ đến bóng dáng anh đội mưa mà tới bên tôi lúc đó, tôi lại không nỡ, không thể yêu cầu anh thêm gì nữa hết. Cũng trách tôi sao mà ngây thơ quá đi, bị bộ dáng vô tội hồn nhiên của anh lừa đi mất rồi. Cho nên, tôi vẫn cứ băn khoăn mãi, chẳng biết cướp anh về nhà có phải là thành công hay không? Nhiều khi đóa hoa tươi thắm là tôi đây nếu ngày xưa chẳng bị anh bám dính không buông, thì giờ này thành nhất phẩm phu nhân, vợ tổng giám đốc rồi. Ôi nghĩ đến đây thôi, tôi lại rùng mình một cái. Thì ra trình độ tự sướng của mình cũng cao cấp đến vậy, đúng là chẳng thua ông xã nhà mình, đích thị nồi nào úp vung đó mà.

Tôi là đứa vô cùng lười biếng, hồn nhiên, thảnh thơi, ù lì vô cùng. Cho dù đọc quá trời sách kiểu như: “Tôi tài giỏi, bạn cũng thế”, “Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi”… , tôi vẫn chẳng khôn ra. Ngược lại, trình độ lười biếng thì càng ngày càng xếp hàng cao thủ. Biết rằng tuần sau phải nộp bài tiểu luận, vậy mà tuần này vẫn say sưa lên mạng xem clip, chơi game, đọc truyện. Đến khi còn vài ngày nữa đến hạn nộp bài mới ráng giương con mắt lên mà gõ máy tính suốt ngày suốt đêm, rồi lại quay sang nhõng nhẻo than thở với anh về đôi mắt như cú của mình, mặc dù biết kết quả là vẫn bị anh mắng cho một chập. Cái tính ù lì thì thôi khỏi nói. Mặc dù anh là người yêu của tôi, đáng lẽ ra bản thân phải có thêm miếng trách nhiệm với anh, thế mà tôi vẫn vui vẻ, tung ta tung tăn thoải mái, cho anh leo cây vào ngày sinh nhật anh vì mãi chơi game. Đến khi anh tức giận sau khi đã ngồi đợi tôi suốt hai giờ liền, tới tận nhà mà hỏi tội tôi, tôi hoảng quá, trốn trong nhà trọ như trốn ma, khiến anh giận mấy ngày liền rồi gặp tôi thở dài, kiểu như đành chịu vậy, ai bảo anh yêu phải người như em. Vậy mà bản thân tôi vẫn còn có thể trơ mặt mà nghĩ thầm trong bụng, biết quen nhau mắc công phải lưu ý mấy kiểu ngày sinh nhật như vậy, mình sao lại bắt chước người ta chơi trò yêu đương này cơ chứ, cứ ông ông bà bà với ổng như hồi xưa chẳng phải tốt hơn hay sao? Má dặn tuổi nhỏ không được yêu, vậy mà mày lại quên hết rồi sao hả?

Nói đến đây thôi, mọi người cũng đã hiểu mô típ câu chuyện tình lâm ly bi đát của tôi rồi chứ gì. Cũng tự hào lắm nha, chúng tôi chắc chính là ví dụ điển hình cho kiểu chuyện tình thanh mai trúc mã. Trở lại với cuộc sống hôn nhân của tôi, kể mọi người vài chi tiết nghe chơi. Tôi hay gọi anh là Que kem, là vì tôi thích ăn kem, với lại nhìn anh giống que kem, vừa cao vừa gầy yếu. Nhưng mà thực ra là hồi xưa anh mới gầy như que kem thôi, bây giờ khác rồi. Càng trưởng thành càng thay đổi, giờ anh ra dáng lắm, như con vịt bầu biến thành thiên nga vậy, nếu Cổ Thiên Lạc mười nút thì anh cũng được tám, không, chín đi (Người yêu trong lòng mình thì phải là Tây Thi mà). Được tôi kêu là Que kem, anh chẳng khi nào phiền hay giận hết, mà còn vô cùng thích thú nữa. Muốn biết vì sao anh thích thú, mọi người cố gắng theo dõi đi thì biết.

Một hôm nọ, tôi chảnh chẹ, học đòi theo đám bạn, đổi cái nhạc chuông thánh thót. “Em yêu, có điện thoại kìa. Em yêu, có điện thoại kìa…”. Anh đang ngồi đọc báo kế bên, im lặng nghe tôi tám với nhỏ bạn thân. Tôi cười ha ha vui vẻ xong, cúp máy, giật mình thấy người nào đó đang lườm mình.

“Em đổi ngay nhạc chuông khác cho anh”

“Ê ê, quyền tự do của em nha, em muốn lấy cái nhạc chuông gì thì kệ em chứ”

Anh nhăn mặt: “Em yêu chỉ là để anh gọi thôi, không ai được phép gọi hết”

“Ê anh có khi nào kêu em là em yêu đâu, anh toàn kêu em bà xã không hà nha”

Anh tức tối: “Bởi vậy nó không được kêu em ngọt hơn anh”

Tôi phì cười: “Ngay cả cái điện thoại anh cũng ghen tức với nó sao?”

Anh đáp: “Anh mặc kệ, vậy từ bây giờ anh sẽ kêu em như vậy, em thích chứ gì, vậy ráng đừng ói nha, em yêu…”

Tôi rùng mình, nhìn cái tiếng em yêu ngân thật dài đó, định bụng kêu anh là thôi được rồi, em sẽ bỏ, em không muốn ói đâu, nhưng như vậy đâu chứng tỏ trình độ của ta. Thế là tôi liền mặt dày xuống giọng: “Muốn em bỏ nhạc chuông đó cũng được, nhưng mà cái gì cũng có giá của nó nha”

“Em dài dòng quá, có gì cứ nói ra đi.”

“Vậy anh lau nhà một tháng nha”

“Hả, cái gì, một tháng?”

“Anh làm gì phản ứng dữ vậy, một tuần mình mới lau có một lần mà”

Anh mừng mừng: “Ừ, anh quên, vậy chỉ có bốn lần, thôi được”

Thế là, ha ha, tôi mừng vì mình làm nữ chủ nhân trong nhà, thỏa thích sai khiến anh, anh chắc cũng phải mừng vì tôi đã vì anh xã thân yêu mà bỏ đi cái nhạc chuông yêu thích. Cả hai đều có lợi mà. Nghĩ vậy, tâm tình lại vui vẻ hẳn ra.

Lại như một ngày nọ tôi cảm giác có gì đó không ổn, chạy ra mua que thử thai, về đến nhà, vô toilet, sốt ruột chờ kết quả. Đột nhiên, đang ngồi trên bồn cầu hồi hộp chờ đợi, cửa nhà tắm văng ra, anh nháo nhào chạy vô. Hóa ra, anh lỡ tay ngâm nước cái đồng hồ của mình trong thau đồ đầy xà bông. Anh rất kỹ tính, quần áo nào mới mới là không chịu giặt máy, cứ hay ngâm đồ, rồi tự giặt tay, rồi thỉnh thoảng lại sơ suất bỏ quên vài thứ trong đó. Cũng may cái đồng hồ kia không hề hấn gì, loại không thấm nước mà. Tôi thầm ước mong sao có ngày anh bỏ cái cảm ứng yêu quý vô, cho bỏ tật, nhớ đời một phen. Nhưng ngẫm lại suýt nữa quên, tiền của anh chẳng phải cũng của mình sao, ngay cả bản thân anh cũng là của mình mà, vậy mới thảm.

Thấy anh chạy vô, hú hồn cầm lấy đồng hồ, tôi bèn giả vờ tức giận: “Không biết em đang ở trong này sao, anh vô duyên quá đi, đi ra mau cho em, lần sau không được tái phạm”

Anh cười cười: “Em tức làm gì, đã là vợ chồng rồi mà, dù là em đang tắm hay làm gì đi chăng nữa thì cũng có sao đâu”

Tôi phản pháo: “Anh làm em giật mình biết không? Có ngày em yếu tim ngất đi thì anh tính sao hả?”

“Vì vậy cho nên anh giúp em có phản xạ có điều kiện, làm quen dần rồi, về sao sẽ không ngất đâu”

“Anh hay quá ta.” Tôi lườm anh: “Còn không mau ra ngoài cho em!”

Đột nhiên, anh nhìn thấy trên tay tôi là que thử thai, anh run run: “Bà xã, em em… que thử thai phải không? Em… có rồi hả?”

Tôi liếc anh một cái, nhìn lại que thử thai, hay quá, là một vạch, cho tức chết tên kia, mắt nhìn thấy que thử thai mà còn sáng hơn bắt được vàng, với lại nghĩ đến thoát được kiếp đau đớn sau chín tháng mười ngày, tôi nhẹ nhõm hẳn ra.

Có tâm trạng tốt lên, tôi bèn đùa giỡn anh một chút: “Cái này là nhiệt kế đo nhiệt độ, sáng nay em thấy trong người hơi nóng, nên mua về đo nhiệt độ thôi”.

“Em nói dối, sao không có số gì hết, đừng tưởng anh chưa thấy que thử thai là anh không biết, rõ ràng là nó nha”

Tôi cãi lại: “Anh không biết gì hết, đây là loại mới đó, nhìn giống vậy thôi chứ nó là loại nhiệt kế kiểu mới”

“Thật sao? Rõ ràng nó là que thử thai mà!”

“Không phải!”

“Phải!”

“Không phải!”

“Hừ, được rồi, em muốn nói cái gì thì nó chính là cái đó.” Anh thất vọng bỏ đi.

Vậy là mừng ghê, lừa được ông xã nhà mình rồi. Nhưng thấy anh thất vọng một chút, tối đó tôi cũng ráng siêng một chút giải thích lại với anh, rằng anh đã bị tôi lừa. Sau khi nghe tôi lảm nhảm xong, anh cũng buồn buồn vì chưa được thăng chức làm cha, nhưng lại nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy nguy hiểm. Hụ hụ, tiếp theo của thứ ánh mắt đó là gì? Tất nhiên là một tên khao khát làm cha muốn biến ước mơ được trở thành sự thật, nhào tới gặm nhắm tôi.

“Đồ động vật gặm nhắm kia, anh mau tránh xa em ra!!!”

Sau này, tôi mới biết được rõ ràng, rằng trong cuộc sống của hai chúng tôi, tính từ lúc chúng tôi học cùng nhau cho tới bây giờ, đã có vô số lần tôi bị anh lừa. Anh hiểu tính tôi, muốn dỗ tôi vui vẻ, thế nên kẻ cho rằng mình lừa được người ta lại là kẻ đáng thương hại bị lừa không còn lại chút gì, còn kẻ nhìn vào cứ tưởng là bị lừa lại là một con sói trong lốt cừu non. Nhưng không sao cả, sống cùng anh cả đời, bị anh lừa, hoặc lừa anh, chỉ là một chút gia vị trong cuộc sống hai chúng tôi. Hay nói khác đi, một kẻ đi lừa, một kẻ tình nguyện bị lừa, hai kẻ đều mãn nguyện.