Quế Đường Phong Hữu Thời - Đại Bao Tử

Chương 104: Không tách rời (Hơi H)




Một câu nhẹ nhàng như vậy lại làm tim Tinh Thần đập nhanh.

Hắn liền ngồi ở bên người Kỷ Thanh Phỉ, cảm thụ nhịp tim đập thình thịch của mình, trong miệng thấm ra một loại tư vị ngọt ngào.

Tinh Thần nghiêng đầu, nhìn Kỷ Thanh Phỉ, nàng cùng hắn song song ngồi cùng nhau, tên hai người bọn họ cũng ở bên nhau.

“Sẽ không tách ra.”

Tinh Thần hơi hơi mở miệng, nhẹ giọng nói như vậy, hắn hơi xoay người, cúi đầu, môi mỏng dừng ở trên trán Kỷ Thanh Phỉ, thật lâu cũng chưa từng dời đi.

Ngoài cửa sổ có gió nhẹ phất qua đem cành lá màu xanh lục thổi đến lắc lư, bóng xanh lay động, Kỷ Thanh Phỉ đem gương mặt nâng lên một ít, nửa ngưỡng mặt, chủ động đem môi mình, tiến đến trên môi Tinh Thần.

Đôi môi ấm áp, mềm mại, tràn ngập hương khí, nhẹ nhàng hút duẫn đôi môi lạnh lẽo của hắn, Tinh Thần nhịn không được, vươn đầu lưỡi tới một chút, liếm cánh môi Kỷ Thanh Phỉ.

Bọn họ như cũ cùng ngồi bất động ở trên một cái ghế, thân mình Tinh Thần lại hơi xoay, làm Kỷ Thanh Phỉ nằm vào trong lòng ngực hắn, bóng xanh dừng ở mặt giấy Tuyên Thành màu trắng kia, tên hai người cũng gắt gao dựa vào cùng nhau.

Gió lớn hơn một ít, nhánh cây ngoài cửa sổ bị thổi đến xôn xao rung động, trong phòng, Kỷ Thanh Phỉ đem môi khẽ nhếch, thả đầu lưỡi Tinh Thần tiến vào trong miệng nàng.

Hai vú lại bắt đầu no căng, nàng dựa vào trong lòng ngực Tinh Thần, hai luồng nhũ tròn trịa kia chống lên mạt ngực, chỗ đầu v* dần dần nhuận ướt quần áo, Kỷ Thanh Phỉ cùng môi Tinh Thần thoáng tách ra một ít.

Nàng gần gũi nhìn môi Tinh Thần, giơ tay, sau đó vỗ vỗ gương mặt Tinh Thần, lại đem cái lưỡi phấn nộn của mình dò ra, học theo bộ dáng Tinh Thần mới vừa rồi, liếm môi hắn.

Kỷ Thanh Phỉ chủ động như vậy là điều mà Tinh Thần hoàn toàn không có cách nào kháng cự.

Hắn làm Kỷ Thanh Phỉ dựa vào hắn, vươn đầu lưỡi mình tới, câu lấy đầu lưỡi nhỏ Kỷ Thanh Phỉ, đem lưỡi nàng hướng vào trong miệng hắn, đôi tay nắm lấy vòng eo mềm mại của Kỷ Thanh Phỉ, sau đó từ sau ra phía trước, xoa hai vú nàng, cách mạt ngực màu xanh lục thẫm, xoa bao lấy hai khỏa tròn trịa nặng trĩu của Kỷ Thanh Phỉ.

Giữa môi nàng tràn ra một tiếng ưm mảnh mai, đem hai vú ưỡn cao một ít, tùy ý Tinh Thần tới xoa nắn, đôi môi dây dưa đã khó chia lìa, đôi môi bọn họ triền miên, câu động lưỡi, trao đổi nước bọt trong miệng lẫn nhau.

Bên ngoài thư phòng có người Sái dạy đang đi lại, Tinh Thần lại kéo rơi mạt ngực của Kỷ Thanh Phỉ, dùng ngón tay cái cùng ngón trỏ vân vê đè nặng đầu v* màu đỏ cảu nàng, thoạt nhìn, tựa hồ như muốn bóp chặt không cho sữa của tràn nàng ra bên ngoài, chờ hắn hôn môi Kỷ Thanh Phỉ xong rồi, lại đến mút vào sữa tươi của nàng.

đầu v* xúc cảm nhạy bén làm cả người Kỷ Thanh Phỉ đều mềm mại, nàng nhẹ nhàng lay động mũi chân, đem hai chân tách ra, lại bỗng nhiên bị Tinh Thần đề cử, cứ như vậy ngồi trên bàn, đối mặt Tinh Thần.

Hắn một người ngồi ở ghế trên, nhìn chằm chằm hai đầu v* Kỷ Thanh Phỉ đang nhỏ giọt sữa tươi, đem đầu đi lên phía trước một chút, ngậm lấy một bên trong đó, nghiêm túc mút vào.

Gương mặt Kỷ Thanh Phỉ đỏ bừng, ngồi ở trên bàn, ngẩng đầu, khóe môi còn có chút nước miếng lưu lại khi cùng Tinh Thần triền hôn, nàng cũng không kịp chà lau, chỉ có thể ưỡn cao hai vú, một tay đè ở trên bàn giấy Tuyên Thành, năm ngón tay hơi hơi dùng sức câu động, ngón tay giữa đặt lên tên nàng cùng Tinh Thần, ép tới nhíu lại.

Ngón chân hơi hơi căng chặt, không biết khi nào, giày thêu trên chân đã bị Kỷ Thanh Phỉ đá rơi xuống.

Tinh Thần một mặt mút vào sữa nàng, một mặt bắt được hai chân nàng, đem vớ trắng trên chân nàng cởi xuống, lại tới kéo rớt dây lưng quần của nàng.