Quay Về Quá Khứ

Chương 9




Mary là một phụ nữ nông thôn bình thường ở làng nhỏ cạnh rừng rậm này. Cả đời cô chưa bao giờ rời khỏi làng, càng rất ít khi gặp được người bên ngoài. Cho nên, lúc hai người lang thang xin cô nước uống, cô liền cẩn thận xem xét hai người kia một chút…

Một người lớn mang theo một đứa nhỏ cỡ sáu bảy tuổi, dáng vẻ hai người rất giống nhau, chắc là có quan hệ máu mủ. Bọn họ ăn mặc rất bình thường, không khác lắm với mọi người trong làng, chỉ là khoác áo choàng rách nát của những người đi xa. Hơn nữa, giọng nói của người đàn ông kia rất êm tai, giống hệt như tiếng ca của người ngâm thơ trước kia đi qua làng. Đứa bé bên cạnh thì không hề lên tiếng khiến Mary nghi ngờ có phải cậu bị câm hay không…

“Hai người muốn đi đâu?” Rất ít khi gặp người ngoài, Mary không được nhịn cùng họ bắt chuyện. “Phía trước là rừng rậm rất lớn, hai người muốn đi đến thôn làng tiếp theo phải đi vòng qua khu rừng này, đường đi rất xa đó.”

“Không thể xuyên qua rừng rậm sao?” Người đàn ông kia hỏi.

“Không được, tuyệt đối không được.” Mary vội vàng ngăn cản ý định đi xuyên qua khu rừng của vị khách trước mặt, “Bên trong khu rừng kia có quái vật, những người đi vào đó đều không thể trở về.” Cô sợ anh không tin, còn lấy mấy chứng cớ về quái vật chồng mình tìm được trong lúc nhàn rỗi.

“Cám ơn cô đã quan tâm.”

Sau khi người đàn ông hỏi Mary hướng đi đến thôn trấn tiếp theo, thì nghỉ tạm một lát rồi rời đi. Trước khi bước đi, anh hơi do dự một chút rồi nói thêm một câu, “Cầu mong thượng đế ban phước lành cho cô.”

“Cầu mong thượng đế cũng ban phước lành cho anh.” Mary nhìn theo hai người một lớn một nhỏ cho đến khi đi khuất.

“Thật là một người lễ phép.” Mary cảm thán một câu, vì ngày mai có thể có đề tài mới buôn chuyện mà vui vẻ trong lòng.

Nếu Mary có thể nhìn xa một chút, cô sẽ thấy hai người ban nãy không đi theo con đường cô đã chỉ! Mà là tiến về phía cô khuyên trăm ngàn lần đừng đi vào – thẳng vào rừng rậm! Hai người đi không nhanh, chủ yếu là người đàn ông bước chậm đợi cậu bé chân ngắn chạy theo.

“Trong đó thật sự có quái vật không cha?” Cậu bé mà Mary nghĩ bị câm hỏi, lúc này bọn họ đã đi tới bên ngoài rừng rậm.

“Có lẽ có, Carey chú ý dưới chân của con.” Người đàn ông trả lời, sau đó vì đứa nhỏ tập trung mở con đường đi tới, phá bỏ những nhánh cây, dây leo chắn đường.

Hai người này chính là Snape và Carey, từ sau khi rời khỏi tòa thành Prince đến giờ cũng đã hơn một năm trôi qua… Kế hoạch ban đầu của Snape là cứ nhắm thẳng hướng Hogwarts mà đi, nhưng kế hoạch phải thay đổi… Mới ra khỏi lãnh địa Prince không lâu, Snape ngã bệnh.

Bởi vì bị Nagini, thú cưng của Voldemort cắn, anh tưởng rằng phải chết không ngờ thần kỳ trở về ngàn năm trước, nhưng dù vậy, nọc độc trên người anh cũng không bị loại trừ. Snape vốn đang chậm rãi chờ hồi phục sức khỏe tại tòa thành Prince, thì vì biến cố lần này làm cho kế hoạch bình phục của anh bị rối loạn. Trước đó pháp lực và sức lực đều cạn kiệt khiến cho cơ thể anh lại một lần nữa bị thương, cả người liền ngã quỵ.

Khi đó bọn họ đang ở trong rừng, lần thứ hai sau khi Snape tỉnh lại thì thấy Carey đang canh giữ ở bên cạnh anh, đứa nhỏ vừa tròn năm tuổi này trong lúc anh ngất đi dũng cảm đốt quần áo xua đuổi thú dữ. Nhưng Snape tin rằng nếu anh tỉnh lại trễ một chút thôi, bọn họ không phải bị thú dữ ăn thịt thì cũng bị lửa thiêu sống!

Khi thấy Snape tỉnh lại, Carey bổ nhào vào trong lòng của anh khóc rống lên, từ đó về sau, đứa bé này vẫn luôn gọi anh là cha, dù Snape răn dạy cậu như thế nào, cậu cũng không chịu sửa.

Vì bị bệnh, Snape thay đổi kế hoạch của mình, quyết định khôi phục sức khỏe trước, sau đó mới tiếp tục đi tới Hogwarts. Nếu không, lần sau anh lại đột nhiên ngã xuống, không biết có còn khả năng tỉnh lại hay không. Anh không sợ chết, mà còn chờ đợi cái chết đến với mình, nhưng hiện tại anh đang có một gánh nặng nhỏ! Anh mà chết, Carey phải làm sao bây giờ?

Vì thế Snape và Carey tạm thời ở lại rừng rậm nơi anh ngất đi. Phải nói, đối với một bậc thầy độc dược như anh, xuất hiện ở ngàn năm trước là rất may mắn! Rất nhiều dược liệu quý giá biến mất ở ngàn năm sau giờ đây anh có thể tìm được dễ dàng trong rừng rậm. Ở khu rừng đó Snape tìm thấy rất nhiều tài liệu độc dược mà trước đó anh không tìm thấy trong tòa thành Prince, sử dụng những dược liệu này, anh điều chế độc dược giải độc, độc dược khôi phục pháp lực và rất nhiều độc dược có lợi cho cơ thể của anh.

Trải qua thời gian nửa năm dưỡng bệnh, giọng nói của anh không còn khàn khàn mà đã nhẹ nhàng như trước kia, khi tận tình phun nọc độc sẽ không cảm thấy cổ họng đau đớn. Cơ thể cũng khôi phục rất nhiều, không còn sợ lạnh. Nhưng mà pháp lực hồi phục khá chậm, còn chưa trở lại trạng thái trước đây của anh!

Sau khi thu thập sạch sẽ dược liệu trong khu rừng, Snape mới cảm thấy thỏa mãn dẫn theo Carey rời đi. Bọn họ giả dạng cha con, trở thành những người dân lang thang, có khi đi qua thành thị, có khi chui vào rừng sâu hoang vắng, có khi lại đổi thức ăn với Muggle, cũng có khi vô tình gặp được các phù thủy trao đổi tin tức có giá trị.

Khi gặp gỡ các phù thủy khác, Snape đã nghe được tên của Godric Gryffindor và Rowena Ravenclaw, và cả tên Helga Hufflepuff, riêng tên người sáng lập nhà Slytherin, Salazar Slytherin lại không hề nghe đến. Sau khi nghe được mấy tin tức Snape đoán, giờ phút này bốn nhà sáng lập Hogwarts còn chưa gặp nhau, thậm chí bọn họ còn chưa có ý tưởng thành lập Hogwarts trong đầu.

Khi xác định Hogwarts chưa có khả năng xuất hiện, Snape tiếp tục dẫn Carey chậm rãi đi về phía Hogwarts. Tất nhiên vì thời gian dư dả, ở trên đường nếu gặp được rừng rậm nào đó, bọn họ phải đi vào dạo một vòng, thường thường khi dạo chơi rừng rậm luôn làm cho tâm trạng bậc thầy độc dược nào đó vui sướng vài ngày!

Hôm nay, bọn họ đến vì cái rừng rậm này! Tuy rằng người đàn bà kia khuyên bảo bọn họ rừng rậm này rất nguy hiểm, nhưng Snape không để lời khuyên bảo của Muggle ở trong lòng, anh càng cảm thấy thú vị với chuyện rừng rậm này có quái vật. Bọn họ tiến vào rừng, càng đi càng xa, dần dần đi vào sâu bên trong. Trời chắc hẳn đã tối, Snape nhìn Carey mỏi mệt không chịu nổi nhưng không mở miệng yêu cầu nghỉ ngơi, quyết định hôm nay dừng chân tại đây.

Snape lấy ra lều pháp thuật từ túi không gian, dựng nó lên. Trong lúc Snape dựng lều trại, Carey đi nhặt một ít nhánh cây chung quanh, sau đó dùng một cây đũa phép lấy từ tòa thành Prince phóng ra một thần chú để đốt lửa. Tiếp theo thì đặt một cái vạc bình thường lên, dùng thần chú Aguamenti rót nước vào vạc.

Nhắc tới dùng vạc nấu cơm, Snape lại tức giận, mấy thứ bọn họ lấy từ trong tòa thành Prince ra, lại không hề có một cái bát, tô chén gì sất! Lúc ấy, trên người bọn họ chỉ có vạc bằng bí ngân của Snape, vì thế độc dược đại sư nào đó chỉ có thể không cam lòng dùng vạc độc dược quý giá đi nấu cơm! Cũng may sau đó bọn họ gặp được những phù thủy khác, từ trong tay họ đổi lấy một ít vạc bình thường. Những cái vạc đó vừa dùng để Carey học tập độc dược, còn có tác dụng quan trọng hơn là nấu cơm!

Sau khi Snape dựng xong lều trại, nhìn nước trong nồi bắt đầu sôi, anh lấy bánh mì và thịt khô mua trong làng lúc nãy ra, thêm vào một ít nấm hái được trong rừng vào nồi, lại thả một chút muối, cuối cùng anh nhăn mặt nhịn đau lấy ra dược liệu được mài thành bột, bỏ vào! Cái dươc liệu này ngoài ý muốn khi trở thành gia vị ăn rất ngon…

Sau khi thả nguyên liệu vào, một mùi thơm nhẹ nhàng bay ra, bay rất xa.

Răng rắc, Snape và Carey cùng ngừng động tác, cảnh giác nhìn về nơi tiếng động truyền đến…

Chắc là động vật bị mùi thức ăn dụ tới, Snape không để ý, lúc tìm nơi cắm trại, anh đã rải bột đuổi rắn và côn trùng xung quanh, còn đặt thêm thần chú xua đuổi, dù là Muggle, động vật hay là phù thủy cũng sẽ không chú ý tới bọn họ.

Mùi thức ăn càng ngày càng đậm, nhìn độ cháy của lửa, Snape múc một bát đưa cho Carey… Khi Carey chuẩn bị nhận lấy bát, một vật thể kêu lầm bầm lăn ra từ trong bụi cây…

Cái vật thể không rõ kia từ trên mặt đất đứng lên, cặp mắt nhìn chằm chằm – cái bát trong tay Carey! Carey cũng chau mày nhìn chằm chằm cái vật không rõ từ đâu nhảy ra này.

Mà Snape thì ngây người, khi anh thấy rõ ràng gương mặt của sinh vật trước mắt, anh không khỏi cảm thán một câu, “Lucius nhất định sẽ khóc, một Malfoy vậy mà không chịu nổi sự hấp dẫn từ thức ăn.”