Quay Về Quá Khứ

Chương 76




Lucius ngựa quen đường cũ thông qua lò sưởi đi vào biệt thự Prince, sau đó từ miệng gia tinh tìm được đáp án như dự tính về nơi chủ nhân của chúng đang ở – phòng nghiên cứu thí nghiệm độc dược.

Thở dài, trong lòng cảm khái một chút, Severus thân mến cho dù có con nhỏ cũng vẫn si mê độc dược như cũ, Lucius lập tức đi tới nơi ở hiện tại của chủ nhân nơi này.

Đẩy cửa phòng thí nghiệm, Lucius nhíu mày vì mùi vị độc dược tràn ngập trong phòng thí nghiệm, mùi vị này thật sự rất không Malfoy. Nhưng thứ anh nhìn thấy kế tiếp còn làm anh cảm thấy dạ dày quặn đau hơn.

Một vạc độc dược được cọ rửa sạch sẽ đặt ở góc phòng, xung quanh bên ngoài vạc độc dược được bố trí pháp thuật phòng ngự cẩn thận, bình thường có thể ngăn cách những mùi khó chịu trong phòng thí nghiệm, mà vào những lúc nguy hiểm có thể cam đoan cho dù phòng thí nghiệm nổ mạnh thì vạc độc dược và những thứ bên trong cũng sẽ không bị ảnh hưởng.

Mà giờ khắc này trong vạc độc dược đang ngồi hai đứa bé nho nhỏ, người thừa kế tiếp theo của nhà Prince, Hugo và Gres. Từ khi hai đứa bé sinh ra đến nay đã được hai tháng, nếu là đứa trẻ bình thường, giờ phút này vẫn không thể xoay người, cũng không thể ngồi dậy, nhưng hai đứa bé này là con của phù thủy, lại còn là con của bậc thầy độc dược, cho nên bọn họ phát triển vô cùng tốt, hiện tại đã có thể xoay người và ngồi dậy.

Hugo đang cầm trong tay một món đồ chơi có hình dáng nguyên liệu độc dược rất không phù hợp thẩm mỹ của Lucius, ánh mắt chăm chăm nhìn bóng dáng bận rộn đắm chìm trong thế giới độc dược của ba cậu, trong miệng còn thoáng chảy nước miếng, giống như chất lỏng được cánh tay thon dài của Snape quấy theo một tần suất nhất định là một món ăn ngon lành nào đó.

Mà Gres dường như không cảm thấy thích thú đối với thứ mà anh của bé cảm thấy tuyệt, bé cúi đầu ủ rũ ngồi tại một góc của vạc độc dược, vẻ mặt như ai oán, loại vẻ mặt này xuất hiện trên người của một bé con khiến người ta không nhịn được cười.

Lucius cảm thán một câu xem ra tương lai Hugo sẽ kế thừa niềm say mê độc dược của bạn tốt, nhưng hy vọng cậu bé không cần kế thừa thói quen sinh hoạt rồi loạn và bộ dạng lôi thôi lếch thếch của bạn mình. Mặt khác Lucius vô cùng thích Gres thoạt nhìn im lặng thanh cao. Anh cho rằng Gres bởi vì ba và anh bé đều đắm chìm trong niềm vui với độc dược mà không quan tâm đến bé nên mới không vui, vội đưa tay ôm Gres bé nhỏ từ vạc độc dược ra.

“Tiểu thư Gres thân mến, cha nuôi yêu quí đến thăm con nè.” Vừa nói, Lucius vừa thơm nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phín hơi dại ra vì bị ôm.

“A oa ha… “ Gres quơ tay nhỏ bé, muốn đánh lên khuôn mặt xinh đẹp của Lucius, chẳng qua vì góc độ và sức yếu nên tay nhỏ bé dừng ở trên vai Lucius.

“Bé Gres đáng yêu quả nhiên thích nhất cha nuôi thân mến của con mà.” Lucius vừa lòng nở nụ cười, phía sau phảng phất có cả rừng hoa tươi nở rộ. Con gái nuôi đáng yêu quả nhiên khiến người ta thích nhất.

May mắn Lucius với tình thương của cha tràn đầy không hiểu được ngôn ngữ trẻ con, nếu không anh nhất định sẽ thuận tay quăng bé con không đáng yêu chút nào trên tay anh ra. Bởi vì trong miệng bé Gres đáng yêu vừa rồi nói như vậy, “Nhóc con đáng ghét nhà Malfoy, con cháu của Bert, ngươi chắc chắn đã uống nhiều quá độc dược làm đẹp rồi, vậy mà dám thơm kỵ sĩ Gryffindor vĩ đại.” Phải nói không hổ là “con gái ruột” của Snape, vị sư tử thanh cao ngay cả mắng chửi người cũng mang hơi hớm của “mẹ” đời này.

Đã thăng cấp là “mẹ” Snape tốt xấu gì cũng xem như có một chút tự giác, khi nghiên cứu độc dược sẽ để tâm một chút lên hai đứa con bị anh lãng quên, hiển nhiên anh nghe được tiếng động do Lucius và Gres tạo ra. Sau khi thu dọn vạc độc dược qua một bên, anh xoay người lại thả cho mình một thần chú Scorgify rồi đi về phía Lucius. Nếu là trước kia Snape sẽ không lãng phí thời gian Scorgify, toàn bộ thời gian của anh đều dành cho việc nghiên cứu độc dược. Nhưng bây giờ đã khác, vì anh còn có một đôi nhóc con cần phải chăm sóc, mà thằng bé con mới sinh nhỏ xíu mảnh mai cả răng còn chưa mọc không thể chịu nổi trên người anh lây dính một tí độc dược hay mùi vị nào.

“Lucius anh đã đến rồi.” Snape vừa chào hỏi Lucius, vừa đưa tay ôm Gres đang rúc trong ngực Lucius vào lòng mình. Đùa à, Gres của anh là một cô bé rụt rè, bình thường ngay cả cha của bé là anh đây ôm ấp đều rất không tình nguyện, Lucius con công lòe loẹt một thân nồng đậm mùi nước hoa kia lỡ đâu làm ngộp con gái đáng yêu của anh thì sao bây giờ.

Lucius bĩu môi, anh hiểu được đại khái Snape đang nghĩ gì trong lòng, vì thế đổi chủ đề, “Cậu bảo tôi đến có chuyện gì?” Lucius treo trên mặt nụ cười xấu xa, “Là không biết tắm rửa cho bọn nhỏ, hay là đút sữa, hoặc là bọn nhỏ ban ngày ngủ đến tối không biết phải ru như thế nào để bọn trẻ ngủ?” Mấy vấn đề này đều là những việc Snape không xử lý được sau khi sinh bọn nhỏ, hơn hai tháng này, anh và Narcissa đã nhìn thấy rất nhiều việc buồn cười của Snape.

Snape liếc Lucius một cái không có phản bác, lời Lucius nói đều là sự thật, nhưng Slytherin rất hay mang thù, Snape quyết định lần tới khi Lucius đến đòi độc dược làm đẹp, sẽ làm mùi vị độc dược kinh khủng hơn nữa giống như mùi tất thối Merlin ngàn năm không giặt. (Merlin: Severus đáng ghét ngươi lại ghép loạn tên ta, ta cho ngươi bị Salazar áp cả đời, vĩnh viễn trở mình không được.)

Snape duỗi tay ôm Hugo ngồi ở vạc độc dược vào ngực, cẩn thận mà vững chắc ôm chặt hai đứa bé ra khỏi phòng thí nghiệm. Bọn họ đi vào phòng trà nhà Prince, nơi này là nơi cùng người thân và bạn bè thân thiết gặp mặt, bài trí tương đối ấm áp, khác hẳn với phòng khách chính thức.

Để bọn nhỏ vào trong nôi do gia tinh đưa tới, lời nói tiếp theo của Snape làm cho Lucius vốn trầm tĩnh lại lập tức lại căng thẳng, “Dumbledore gởi thư.”

“Lão ong mật kia lại muốn làm gì?” Lucius là một Slytherin trời sinh ghét Gryffindor, mà lão hiệu trưởng xuất thân Gryffindor tự nhiên là một trong số đối tượng hắn ghét.

“Ông ta hy vọng tôi có thể đến Hogwarts trước mấy tháng, nói là làm quen trước để khi khai giảng có thể bắt đầu dễ dàng hơn, ông ta còn hy vọng sắp tới có thể đến biệt thự Prince gặp tôi.”

“Lão ong mật chết tiệt, rõ ràng cậu đã xin ông ta nhậm chức chậm một năm, giờ còn tận mấy tháng, lão ta còn muốn sai bảo cậu nhiều hơn mấy tháng sao?” Lucius vô cùng không vui, tuy rằng Dumbledore muốn Snape đến trường sớm để chuẩn bị quả thật so với bắt đầu học kỳ mới chuẩn bị sẽ tốt và dễ dàng hơn, nhưng mà bao che khuyết điểm là thiên tính của Slytherin, cho nên Dumbledore tất nhiên thành đối tượng bị giận chó đánh mèo.

Snape không trả lời, anh chỉ lẳng lặng nhìn hai đứa bé đã ngủ say trong nôi. Sau đó anh cởi nhẫn tộc trưởng nhà Prince trên tay giao cho Lucius, “Chờ Hugo lớn lên hãy giao cái này cho thằng bé.”

“Severus cậu có ý gì?” Lucius rất khó hiểu hành động của bạn tốt, anh có cảm giác bạn tốt muốn uỷ thác việc gì.

“Lucius anh và Narcissa là cha mẹ nuôi của bọn trẻ, tôi hy vọng hai người có thể nuôi dạy bọn nhỏ cho đến chúng trưởng thành.” Snape có chút tiếc nuối nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bình an của con.

“Severus cậu mới là ba ruột của bọn nhỏ.” Lucius bỗng nhiên hiểu được, “Chẳng lẽ cậu tính vì lão ong mật làm trâu làm ngựa, chẳng lẽ thằng nhóc con của con bé Máu Bùn kia còn quan trọng hơn đứa con ruột thịt của cậu?” Lucius nhìn Snape, tay nắm thành quyền nhìn Snape nếu gật đầu liền đấm cậu ta một cái.

Snape thản nhiên nói, “Potter làm sao có thể sánh bằng Hugo và Gres.” Trong tiềm thức Harry Potter đã từ đứa nhỏ của Lily biến thành thằng nhãi con nhà Potter, Snape cũng không nhận ra trong vô tình địa vị của Harry Potter trong lành mình đã không còn quan trọng như xưa. “Chỉ là một khi tôi đi Hogwarts, phải sinh sống trong sự giám thị của Dumbledore, khi đó mọi hành động của tôi Dumbledore đều sẽ biết. Tôi không muốn hai đứa bị Dumbledore phát hiện, cách tốt nhất là rời xa bọn nhỏ. Hơn nữa tôi phải đi chuộc tội, có thể đến lúc đó sống chết không còn do tôi quyết định. Cho nên Lucius, tôi xin nhờ cậu chăm sóc bọn nhỏ.”

Snape nói rất thẳng thắn, Lucius cũng hiểu được nổi khổ của bạn, “Nhưng Severus hình như cậu đã quên, một khi người kia trở về, nhà Malfoy cũng khó trốn khỏi phe cánh của người ấy.” Lucius cười khổ nói.

Trong phòng trà thật tĩnh lặng. Vì tâm trạng xấu Snape và Lucius tự nhiên không chú ý tới một bức tranh trong phòng trà nghe được từ đầu đến cuối cuộc nói chuyện của họ.

Phù thủy áo đen trong bức tranh lạnh lùng nhìn Snape rồi quay người lại trở về bức tranh trong mật thất, ngay sau đó tộc trưởng tóc bạc đầu tiên nhà Malfoy cũng theo trở về.

“Này, anh lại bị sao vậy, tại sao lại tức giận với ba?” Bert cẩn thận quan sát vẻ mặt Carey, đây quả thực là kỳ cảnh ngàn năm khó gặp, tên Prince chỉ bám cha lại có thể tức giận với ba như vậy.

“Ông ấy không phải cha tôi.” Carey lạnh lùng mở miệng, bất quá lời nói sau đó lại  mang theo một chút ủy khuất, “Ông ấy vừa muốn bỏ rơi tôi, bỏ rơi gia tộc. Ông ta đã đáp ứng tôi không bao giờ tháo cái nhẫn kia.” Theo Carey thấy, hành động bây giờ của Snape chính là lần thứ hai từ bỏ gia tộc, từ bỏ cậu, điều này làm cho cậu cảm thấy rất đau khổ.

“Tôi cảm thấy cái tên bức bách ba mới là ghê tởm nhất, tôi nhất định phải trừng trị gã ta.” Bert nắm chặt nắm tay, nghiễm nhiên đã quên mình giờ chỉ là một bức tranh.

“Albus Percival Wulfric Brian Dumbledore.” Carey từng chút gọi ra tên đầy đủ của Dumbledore, trong lòng đã hạ một quyết định.