“Kỳ quái, căn cứ vào trực giác của tớ, đi hướng này là đúng mà.” Godric vung kiếm chặt đứt bụi gai, lùm cây gây trở ngại phía trước mở một đường nhỏ đủ cho một người đi qua, băn khoăn nói, dựa theo chỉ dẫn của Vampire thì phải tới bộ tộc Người Sói rồi chứ.
“Đúng vậy, đi tiếp theo trực giác của kỵ sĩ Gryffindor vĩ đại, chúng ta có thể nhanh chóng nhảy thẳng vào eo biển England.” Snape đi phía sau Godric, vung tay dùng thần chú cắt đứt những nhánh cây mà Godric chưa dọn dẹp sạch, châm chọc đối phương theo thói quen.
Anh thật không ngờ Godric Gryffindor vĩ đại trong truyền thuyết là một tên mù đường nặng, rõ ràng nhóm Vampire đã hướng dẫn cụ thể phải đi như thế nào, cuối cùng lại dẫn bọn họ đi vào trong rừng rậm nguyên thủy. Người Sói thì không thấy ngược lại sói thì lại thấy mấy con. Khi Vampire chỉ đường đến bộ tộc Người Sói chỉ có Godric ở đấy, bọn họ đành phải tin tưởng trực giác của Godric có thể dẫn họ đến đúng nơi, đương nhiên đường sẽ khá xa.
“Nếu đi tiếp theo trực giác của Godric, chúng ta có thể đi vào Avolon trong truyền thuyết cũng nên.” Salazar đi ở cuối cùng cũng hợp thời đệm một câu. Trải qua thời gian hai năm, y và Snape một đáp một xướng phối hợp ăn ý, lấy được thành tích rất lớn tại phương diện ức hiếp Godric.
“Các cậu lại ức hiếp tớ, tớ sẽ mách Rowena và Helga!” Godric giả bộ khóc ròng, khuôn mặt đầy thương tâm oán giận. Đổi lại là bất kỳ ai nếu trường kỳ chịu đựng sự tấn công độc mồm độc miệng của hai người Snape và Salazar cũng chỉ có thể khóc than mà thôi.
“Hừ!” Godric nghe được tiếng hừ đồng thời phát ra, thân thể cảm thấy rét run, dường như hai người đằng sau đang dùng ánh mắt giết người nhìn anh.
Vua sư tử Gryffindor không giống những nhóc sư tử không có chừng mực trong Nhà của anh, lúc này anh ngậm chặt miệng, càng thêm chăm chỉ vung kiếm mở đường cho các bạn.
Phía sau Godric, hai vị phù thủy vừa lòng gật gật đầu, ức hiếp sư tử là việc mà tộc rắn rất thích thú.
“Xem ra đêm nay chúng ta sẽ cắm trại tại đây rồi.” Godric nhìn lên, xuyên qua cây cối rậm rạp, anh nhận thấy trời đang dần tối.
“Cũng chỉ có thể như vậy.” Snape đồng ý phán đoán của Godric.
Ba người đang định dọn sạch cây cối chung quanh để bố trí một khu trại đơn giản, thuận tiện ăn chút lương khô tự mang. Thế nhưng bọn họ lại nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập cùng với tiếng thú dữ xa xa truyền đến.
Đoán là dã thú trong rừng rậm đang đi săn, ba người đều không thèm để ý, bọn họ cũng không định quấy rầy loại hoạt động tự nhiên này. Khôn sống dại chết, vạn vật cạnh tranh là quy luật thiên nhiên, huống chi ngay cả xã hội loài người cũng bởi vì cấp bậc, địa vị mà mang đến đủ loại bất công, bọn họ muốn quản cũng không được.
Nghe tiếng động càng ngày càng gần, ba người chuẩn bị bố trí bùa xua đuổi. Không biết khi nào bọn họ mới có thể đi vào lãnh địa bộ tộc Người Sói trong truyền thuyết, sau đó chắc chắn phải đánh một trận vì vậy hiện tại họ cần giữ gìn sức lực.
Nhưng chưa kịp bố trí xong, một sinh vật nhỏ bốn chân nghiêng ngả lao ra từ lùm cây, có thể thấy được vì chạy trốn mà nó lảo đảo ngã trên mặt đất.
Phía sau nó, một con báo to lớn cũng hiện ra trước tầm mắt ba người. Tuy nhiên khi nhìn thấy có ba sinh vật giống loài khỉ có thể đứng bằng hai chân, trên người mang hơi thở nguy hiểm, con báo thông minh lựa chọn rời đi. Ba “con khỉ” này rất nguy hiểm, con mồi có thể lại tìm, nhưng mệnh chỉ có một cái.
Sau khi con báo rời khỏi, Godric tiến lên lấy tay xách quần áo của sinh vật chỉ có 4 vó này. Đúng vậy đây là một sinh vật có bốn vó ngựa, một đuôi ngựa và thân người, mặt người, còn mặc quần áo – Nhân Mã.
Nhân Mã này vẫn còn nhỏ, nhìn mặt và vóc dáng chắc chỉ khoảng ba bốn tuổi. Nhóc Nhân Mã này rất bé, chiều cao của nó cũng không nhảy qua nổi cả lùm cây. Nhỏ như vậy nó nên ở cạnh cha mẹ hay người nhà để chăm sóc, mà không nên ở trong rừng rậm bị một con báo xem là con mồi đuổi theo chứ.
Nhóc Nhân Mã khá sợ hãi, trong mắt ngân ngấn nước muốn rơi mà không rơi xuống được, cơ thể thì lạnh run. Sau khi Godric thả nó trên mặt đất, cố gắng nửa ngày cũng không đứng dậy được.
“Đừng sợ, chúng ta sẽ không làm hại em.” Phù thủy và sinh vật pháp thuật có nhiều điểm chung, ví dụ như đều rất quý trọng trẻ em, kể cả trẻ em của chủng tộc khác. Godric nhẹ nhàng dỗ dành nó như lúc anh thường dỗ dành những cô nhi được anh mang về thung lũng.
Thế nhưng vừa rồi nhóc Nhân Mã bị kinh hoàng sợ hãi quá độ… cả người còn đắm chìm trong thế giới của mình, không nghe được lời Godric nói.
Godric ngẫm nghĩ, quyết định lấy ra độc chiêu của bản thân, mỗi lần anh vừa ra chiêu này, cả đứa nhỏ không dễ dụ cũng sẽ nghe lời. Vì thế Godric lập tức biến thân trở thành một con sư tử uy phong mạnh mẽ.
Nhóc Nhân Mã dần dần thoát khỏi sợ hãi vừa rồi, lấy lại tinh thần thấy rõ sự vật chung quanh. Một con thú dữ còn lớn hơn so với nó rất nhiều, ngay sát nó, hướng về phía nó nhe răng nhếch miệng, lộ ra răng nanh sắc bén.
“Aaa!” Tiểu Nhân Mã sợ hãi kêu lên, thân mình vốn cố gắng như thế nào cũng không đứng dậy nổi lập tức đứng lên. Nó muốn rời xa sinh vật nguy hiểm này.
Nhìn bốn phía, bên đó đứng một người tóc đen, trên người còn có mùi ngọt dễ chịu, nhưng chung quanh lại toàn một màu âm u đen tối, dường như còn nguy hiểm hơn so với con thú này, không thể đi nơi đó.
Nhóc Nhân Mã lại nhìn bên kia, ở đó người cũng là tóc đen, nhưng tóc người đó bết lại giống rèm cửa nhà bọn nó, dù vậy hơi thở trên người lại rất thoải mái. (Thập Nhị: giáo sư, đến tột cùng tóc ngài bẩn tới mức nào vậy, bết lại vào nhau? Giáo sư: vì điều chế “vũ khí đặc biệt” đối phó với đám Người Sói mà ta mất cả ngày, người mệt mỏi không dậy nổi!)
Lập tức, nhóc Nhân Mã ngốc cho rằng đó là người cứu rỗi mà chạy qua.
Snape thong thả cúi đầu, nhìn tên nhóc kia ôm chân mình không buông tay. (Thập Nhị: không có biện pháp, nó còn quá nhỏ, rất thấp, ôm không được đùi, chỉ có thể ôm chân.)
Được lắm, quả nhiên là loài mỗi ngày chỉ biết bảo dưỡng chân, ngu xuẩn không có bao nhiêu óc.
Sư tử đần Gryffindor bên kia, thậm chí Salazar cả người đầy vị ngọt có thể so sánh với lão ong mật bên này đều là những lựa chọn tốt, thật không hiểu vì sao con ngựa nhỏ này lại lựa chọn người anh mà cọ. Này, đừng cọ nữa. Đừng nói với ta trên người của mi có bọ, coi ta như cái cọc mà chà xát đấy!
“Vì sao nó không thích tớ. Rõ ràng Animagus của tớ đẹp trai như vậy!” Godric biến thân đến bên người Salazar cũng bị ghét bỏ giống như mình, dùng giọng mà ai cũng nghe rõ ca thán.
Nghi vấn của anh không có người trả lời, bởi vì một đám Nhân Mã người đeo bao tên, tay cầm cung hiện ra trước mặt bọn họ, bao vây lấy họ.
Luôn là người phát ngôn trong chúng bạn, Godric chuẩn bị giải thích tình huống trước mắt một chút, lại bị một vị Nhân Mã lớn tuổi từ sau đuổi tới ngăn lại.
Lão Nhân Mã này là tộc trưởng bộ tộc Nhân Mã, ông ra lệnh Nhân Mã đang vây quanh phù thủy ở giữa thu hồi vũ khí, “Sao Kim sáng ngời trên cao, chỉ dẫn chúng ta gặp nhau, những phù thủy thân mến. Chúng tôi tìm tới nhờ theo dấu vết đứa trẻ này để lại, cho nên đều rõ ràng mọi việc, cảm ơn các bạn đã cứu đứa trẻ trân quý của chúng tôi.”
Snape bĩu môi từ chối cho ý kiến, bất cứ lúc nào Nhân Mã đều có thể nhắc đến Sao Kim, Sao Hỏa, mở miệng đều là vân sơn vụ nhiễu, chắc chỉ có Dumbledore là thích nói chuyện với họ mà thôi.
Snape không thích Nhân Mã cho lắm, tất cả là do Nhân Mã trong Rừng Cấm ngàn năm sau gây ra. Rừng Cấm là một kho tàng đối với giáo sư cuồng độc dược. Từ thời kì còn là học sinh đến kiếp sống giáo sư, anh đã từng vào Rừng cấm đi hái thuốc vô số lần, mà cái đám mặt người thân ngựa ấy luôn lao tới ngăn anh hái thuốc, giống như toàn bộ Rừng cấm đều là của Nhân Mã bọn họ vậy.
Đương nhiên, cũng như Snape không thích Nhân Mã, Nhân Mã ngàn năm sau cũng không thích Snape. Đối với kẻ đi phá nhà mình, thậm chí đục một cái động lớn trên tường nhà mình, tin rằng bất kỳ ai cũng không thể thích được. Có thể nói ở ngàn năm sau, Snape và Nhân Mã vô cùng ghét nhau.
Thế nhưng ở ngàn năm trước, Snape có thể được Nhân Mã quý mến, ít nhất có thể nhìn ra được từ nhóc Nhân Mã đang ôm chân anh. Tộc trưởng Nhân Mã chân thành mời nhóm phù thủy đến bộ tộc bọn họ nghỉ ngơi, trải qua thương lượng ngắn ngủi, nhóm phù thủy nhận lấy ý tốt này.
Đến bộ tộc Nhân Mã làm khách, Nhân Mã cũng không tổ chức tiệc tối lửa trại linh tinh gì để hoan nghênh nhóm phù thủy đã đến, mà chỉ sắp xếp chỗ ở và thức ăn cho mọi người. Nhiều nhất chỉ là cha mẹ nhóc Nhân Mã tới cửa cảm ơn vì đã cứu con họ.
“Tộc trưởng vì sao ngài muốn cho đám phù thủy đáng ghét này đến bộ tộc chúng ta?” Sau khi đi dàn xếp cho nhóm phù thủy, một trưởng lão Nhân Mã khó hiểu hỏi tộc trưởng của bọn họ. Tại thời điểm Merlin trợ giúp vua Arthur, là thời điểm pháp thuật hưng thịnh, rất nhiều sinh vật pháp thuật khi đó cũng xuất hiện trước mặt người thường.
Nhưng từ khi vua Arthur ngã xuống, cơ đốc giáo nổi lên, phù thủy trở thành tượng trưng cho tà ác, sinh vật pháp thuật cũng đã bị người thường hãm hại, không thể không lựa chọn lánh đời. Bởi vậy có rất nhiều chủng tộc sinh vật pháp thuật rất ghét phù thủy mang đến tai nạn cho chủng tộc bọn họ.
“Sao Kim sáng tỏ trên cao đã chỉ dẫn chúng ta gặp nhau, gặp nhau tức là có duyên.” Tộc trưởng vẫn mang dáng vẻ lão thần. Trưởng lão suýt nữa thì trượt chân té, Sao Kim, Sao Hỏa và vân vân ngài lừa đứa nhỏ không hiểu chuyện thì được chứ…
Tộc trưởng hợp thời bồi thêm một câu áp chế lửa giận của trưởng lão, “Bọn họ sẽ là hy vọng giúp bộ tộc chúng ta có được cuộc sống bình yên như ước nguyện.”