Quay Về Quá Khứ

Chương 13




Theo như kế hoạch ban đầu Snape quăng hai đứa nhóc ở nhà trọ. Sau đó anh sẽ đi tới địa điểm giao dịch mà phù thủy kia đã nói.

Mất một lúc tìm kiếm, nơi trao đổi khiến Snape giật mình. Trước đó anh tưởng nơi này phải được phù thủy sắp xếp những thần chú mạnh mẽ để ẩn giấu, thế nhưng trước mắt anh lại là một tiệm sách nho nhỏ. Trong tiệm chỉ có một lão già, có lẽ đó là độc dược sư muốn trao đổi kia. Snape chắn chắn điều đó, bởi vì anh nhận ra vị phù thủy này.

Nhìn ông, trong lòng Snape không thể bình tĩnh nổi. Trước kia dù là gặp mặt đại gia chủ Prince hay đại gia chủ Malfoy, Snape vẫn có thể lạnh nhạt tiếp nhận, thật sự coi họ trở thành đứa nhỏ, tuy rằng thi thoảng nhìn thấy chúng sẽ cảm thấy bối rối về gia tộc Prince và Malfoy ngàn năm sau.

Chỉ là lão phù thủy trước mắt lại làm Snape nhận ra rằng mình đang ở ngàn năm trước, vì ông ấy chính là giáo sư Binns – người đảm nhận chức vụ giáo sư môn Lịch sử Pháp thuật. Một vị giáo sư rất cố chấp với chức vị kể cả khi đã trở thành hồn ma. Hơn nữa đây lại là một con người sinh động chứ không phải là một hồn ma xám trắng với cặp mắt trống rỗng vô hồn.

Snape cảm thấy không được tự nhiên lắm, anh không ngờ được gặp mặt giáo sư Binns khi còn sống. Nhưng hiện tại không phải thời điểm để bối rối, anh cần phải nhanh chóng hoàn thành giao dịch để trở về với hai tên quỷ con kia. Snape rất rõ chỉ cần anh vừa rời đi hai đứa nhóc kia có thể sẽ gặp phải một đống phiền toái.

Việc buôn bán của tiệm sách khá ảm đạm. Tại cái thời đại trung cổ này, bình dân cơ bản không biết chữ, thậm chí quý tộc, quốc vương cũng có thể không biết chữ. Tri thức trên đa số đều do Giáo Hội nắm giữ trong tay, ở thời đại này nếu bạn nói “Không văn hóa thật đáng sợ”bạn sẽ bị coi là tên ngốc. Cho nên mở tiệm sách thường là cách kiếm tiền mà rất ít người nghĩ đến.

Snape đứng bên ngoài khá lâu mà không thấy người nào ghé tới. Vì thế anh sải bước tiến vào. “Nơi này có sách cổ nói về Merlin và vua Arthur không?” Snape nói ra ám hiệu mà phù thủy kia đã chỉ. Cùng lúc đó sau lưng anh cũng vang lên câu hỏi tương tự.

Quay đầu lại, Snape trông thấy phía sau có hai người, một nam một nữ. Nam có mái tóc vàng óng, đôi mắt xanh da trời sáng ngời, trên người là quần áo kỵ sĩ và thanh kiếm bên hông, có vẻ rất anh tuấn uy vũ. Mà cô gái đi cùng anh ta thì mặc một bộ quần áo màu xanh, dáng người cao gầy, gương mặt rất xinh đẹp và trong mắt ánh lên tia sáng tự tin.

Nhìn thấy gã kỵ sĩ kia, tim Snape không khỏi nhảy loạn. Ba năm trước ở tòa thành Prince, Snape đã bị ấn tượng sâu sắc về những gã thánh điện kỵ sĩ khi tận mắt chứng kiến cảnh chúng giết chóc các phù thủy. Vì thế những năm sinh hoạt sau đó, Snape vẫn luôn cảnh giác với các kỵ sĩ. Tên kị sĩ trước mắt lại còn nói ra ám hiệu của phù thủy, điều này khiến anh không thể không đề phòng một chút.

Nhưng sau đó, khi Snape nhìn sang cô gái bên cạnh tên kia, nếu không phải đã từng làm gián điệp hai mang đúng lúc sử dụng Bế quan Bí thuật, anh có thể sẽ lập tức kêu lên, “Rowena Ravenclaw!” Đã từng làm chủ nhiệm Slytherin và hiệu trưởng Hogwarts, tất nhiên Snape có kiến thức không ít về bốn nhà sáng lập.

Trước đây bốn vị lãnh đạo của Hogwarts không để lại bức ảnh của bản thân nên số người biết được diện mạo của họ là rất ít. Tuy nhiên cũng có một ngoại lệ, đó chính là pho tượng nửa người tại phòng sinh hoạt chung nhà Ravenclaw – tượng Rowena Ravenclaw. Thư viện công cộng của nhà Ravenclaw luôn hoan nghênh những ai muốn tìm hiểu tri thức, vì thế Snape cũng từng đi qua nơi đó để tìm tư liệu về độc dược, và tất nhiên anh đã thấy pho tượng kia rồi. Anh nhìn thấy cô gái này có đến chín phần giống pho tượng đó. Khác ở đây chỉ là nếu so sánh, pho tượng trông lớn hơn cô gái này vài tuổi.

Hai người kia dường như bước vào và hỏi cùng lúc với Snape, vì vậy ngay khi vừa lên tiếng, gã kỵ sĩ mới giật mình kỳ quái nhìn qua rồi tặng anh một nụ cười thân thiện. Lúc này Snape đang vận dụng Bế quan Bí thuật một cách tối đa sau khi kinh ngạc trước việc nhìn thấy một trong những nhà sáng lập, đôi mắt anh trở lại trạng thái trống rỗng.

Ngay lúc bọn họ tiến vào, người luôn im lặng tập trung vào cuốn sách – Binns, chậm chạp ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng, hẳn là lực chú ý của lão phù thủy vẫn còn ở trên cuốn sách. Phải một lúc lâu sau, ông mới khôi phục lại tinh thần, “Muốn biết về phương diện nào? Chỗ này của ta có sách về vua Arthur và mười hai kỵ sĩ bàn tròn, hay như Merlin và tiên tử trong hồ”

“Merlin.” Snape và tên kỵ sĩ kia lại trăm miệng một lời.

Snape quay đầu trừng tên kia, còn tên kia thì lại mỉm cười xin lỗi anh.

“Vậy xin theo ta tiến vào bên trong.” Binns không để ý đến tên mặc bộ đồ kỵ sĩ, đặt sách xuống cùng 3 vị khách tiến vào bên trong, để lại tiệm sách vắng vẻ.

Vừa vào trong phòng, ông ta đã lập tức hỏi, “Các ngươi có mang theo độc dược ta cần không?”

Giáo sư Binns, sự cảnh giác của ngài quá kém đó, trong lòng Snape thầm bất mãn. Anh nhanh chóng lấy ra lọ độc dược để giao dịch. Mà cô gái có bề ngoài tương tự người sáng lập nhà Ravenclaw cũng lấy ra một lọ độc dược có màu sắc giống y lọ của anh.

Binns cầm lấy lọ độc dược của Snape trước, cẩn thận xem xét màu sắc và mùi độc dược. Sau đó ông tiếp tục cầm lấy lọ độc dược của cô gái kiểm tra tương tự. Cuối cùng ông cầm mỗi tay một lọ, đem soi dưới ánh mặt trời.

“Xin chờ một chút, ta sẽ đi lấy dược liệu mà ngài cần.” Binns bỏ độc dược xuống, xoay người nói với Snape rồi bước ra khỏi phòng.

“Làm sao có thể như thế được!! Sao có người có thể điều chế độc dược tốt hơn so tôi?”

Binns không quan tâm đến cô gái đang tức giận, vẫn thong thả bước đi.

Cô luôn rất tự tin với tri thức cũng như năng lực điều chế độc dược của mình, trước nay chưa từng có người có thể vượt mặt cô về phương diện độc dược học. Cô nhanh tay cầm lấy lọ độc dược trên bàn, thực hiện tất cả các bước kiểm tra giống như giáo sư Binns.

Sau khi kiểm tra xong bước cuối, cô gái dằn lọ độc dược lên bàn, xoay người chụp lấy tay áo Snape lớn tiếng hỏi, “Anh đã làm như thế nào? Loại độc dược này khi điều chế phải bỏ vào vảy của Thằn lằn lửa, lúc này nhất định sẽ kết tủa. Tôi đã cố gắng giảm bớt chúng, thế nhưng tại sao độc dược của anh không có một chút kết tủa nào?” Đôi mắt cô gái lóe lên tia sáng ham học hỏi điên cuồng, Snape tưởng như sẽ bị ánh mắt sáng rực này nướng chín ngay lập tức.

Vẫn là tên kỵ sĩ kia cứu Snape, tránh cho áo của anh tiếp tục bị cô ta phá hại.  “Thật xin lỗi, bạn của tôi mỗi khi gặp được vấn đề hứng thú cô ấy liền trở nên như vậy. Thật ra cô ấy là một người rất đáng yêu.” Kỵ sĩ tóc vàng tươi cười xin lỗi.

“Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Leo, cô ấy là Athena!” Leo chỉ giới thiệu tên mà không nói đến dòng họ. Điều này cũng rất bình thường. Ở thời đại này, bình dân không thể có dòng họ chỉ có quý tộc mới có. Hơn nữa bọn họ đều là phù thủy, không thể tùy tiện nói ra tên họ cho một người xa lạ mới gặp mặt. Phải biết rằng một phù thủy có thể thực hiện nguyền rủa khi biết được tên thật của người đó. Leo… Athena…

Trong đầu Snape nhanh chóng lóe lên một tia thấu hiểu. Leo, LEO, sư tử? Athena? Athena, nữ thần trí tuệ của thần thoại Hy Lạp. Trong lặng lẽ, lần thứ hai Snape nhìn kỹ tên kỵ sĩ đối diện. Là một Slytherin, anh không biết phải đối mặt với vị chủ nhiệm – người luôn là kẻ thù một mất một còn của chủ nhiệm nhà mình như thể nào. Hoảng sợ hay mặt lạnh?

“James.” Snape lựa chọn không nhìn, anh lấy tên giả là James, nếu lại hỏi thêm về dòng họ, anh sẽ nói họ Potter. (NN: a quá đểu, chơi xấu XD) Như vậy nếu có rắc rối gì, hoặc là ai đó nguyền rủa anh, sẽ do tên Potter đáng chết kia gánh vác đi. Tất nhiên khi người khác mắng James chết tiệt, Potter ngu ngốc, anh sẽ càng thoải mái.

Sư tử vàng luôn luôn tự tin về khả năng giao tiếp của mình, trước đây chưa ai có thể bỏ qua sự nhiệt tình của anh. Nhưng hôm nay, cậu đụng phải đá rồi. Người này không có một chút cảm xúc nào khác làm anh có cảm giác nghẹn khuất. Leo lại nghĩ cách làm quen với Snape nhưng đối phương không có hứng thú nói chuyện, mà Athena vẫn đang chìm đắm vào việc nghiên cứu độc dược của Snape, thành ra toàn cảnh chỉ nghe được giọng Leo độc thoại.

Rất lâu sau Binns mới trở lại cùng với dược liệu dùng để giao dịch với Snape trên tay. Binns hỏi thăm được một chút tin tức ông ta vừa nghe thấy trên đường, “Các cậu chắc không mang theo người khác đi cùng chứ hả? Ta vừa nghe nói giáo đường chuẩn bị hỏa thiêu hai phù thủy, nghe nói còn rất nhỏ đó.”

Snape tức điên người, đầu óc như muốn nổ tung. Hiện tại anh đang rất tức giận, anh chỉ mới rời đi một lúc mà hai tên quỷ con đầu óc bị sên ăn sạch này đã cho anh một cái phiền toái lớn.

Giờ phút này Snape cảm thấy giận dữ không kém lúc thằng quỷ con Potter mới năm nhất đã dám đối mặt với quỷ khổng lồ. Anh phải cứu hai tên quỷ con này như thế nào đây, trở về phải trừng phạt chúng.

“Anh biết hai đứa nhóc đó sao?” Leo hỏi.

Snape gật đầu thừa nhận, nếu hai người kia đúng là hai người mà anh đoán, họ chắc sẽ trợ giúp, không những thế còn là sự giúp đỡ tốt nhất. Quả nhiên, Leo xúc động đề nghị giúp đỡ, “Hãy để chúng tôi giúp anh, mỗi một phù thủy nhỏ đều rất đáng quý. Hơn nữa bắt nạt trẻ con cũng không phải hành vi chính nghĩa gì!”

“Cậu thật là, chẳng phân biệt trường hợp cứ khoe khoang cái nguyên tắc kị sĩ buồn cười của cậu. Thế nhưng, có đi cũng tính thêm phần của tôi nha!” Athena cũng muốn trợ giúp. Hơn nữa cô rất hứng thú với trình độ độc dược của Snape, cô hy vọng có thêm cơ hội trao đổi với anh.

Vì thế ba người tính thêm sự trợ giúp của giáo sư Binns cùng nhau chuẩn bị kế hoạch giải cứu Carey và Bert, cho nên tại thời điểm chuẩn bị chấp hành hỏa thiêu mới xuất hiện cái màn kia.

Carey và Bert được Athena đặt lên lưng sư tử, sau đó tụ hợp một chỗ với Snape rồi liều chết xông ra khỏi thành.

Giáo đường ở thành phố này mặc dù có nước thánh thật nhưng số lượng có hạn, hơn nữa lúc bắt Carey đã dùng không ít. Đã không có nước thuốc khắc chế phù thủy, chỉ với sức lực của người bình thường đám người Snape không tốn bao nhiêu sức đã thoát khỏi truy đuổi.

Carey và Bert giúp nhau rời khỏi lưng sư tử, mới vừa ngồi xuống đất thở hổn hển nghỉ ngơi đã bị Snape tức giận dùng quyển sách dày nện lên đầu. “Mỗi người năm trăm lần, giao trong vòng mười ngày! Nếu hai ngài đây dũng cảm không nhớ lời nói của ta thì để tay của mình giúp hai người nhớ đi.” Snape nhe răng cười.

Hai cậu bé đã sớm quên thù hận với đối phương, ôm cứng lấy nhau. Năm trăm bản, tay bọn họ sẽ tàn phế mất!

Carey cười khổ nghĩ về sau nhất định không cho con mình chịu loại trừng phạt này, thật đáng sợ!

Về sau cậu có con chắc chắn phải phạt nó chép gia quy, cậu chịu loại hình phạt này thì nó cũng phải chịu, suy nghĩ của Bert đã quyết định phương thức xử phạt rất thông dụng của gia tộc Malfoy sau này.