Quay Về Quá Khứ

Chương 129




Đá Phục sinh có thể coi là Trường Sinh Linh Giá mạnh nhất của Voldemort, so với mấy cái còn lại, chỉ có nó và trên thực tế nó mới chính là kẻ đã giết Dumbledore.

Lúc này Salazar cũng suýt nữa phải đi theo con đường cũ.

Thật ra Salazar không hiểu nhiều về chiếc nhẫn, nó tượng trưng cho vị trí tộc trưởng Slytherin, trước luôn được mẹ y đeo, sau đó là chị y, và rồi đến tay con gái y. Tuy đã biết sức ảnh hưởng của nó thông qua ký ức Snape nhưng dù có cảnh giác hơn y vẫn không thật sự nghiêm túc. Với y, Dumbledore là một tên cùng thích đồ ngọt nhưng đáng ghét (vì luôn gây rắc rối cho Severus), có lẽ vì trước kia Salazar luôn ở cạnh những phù thuỷ mạnh như Godric, Rowena y chỉ coi Dumbledore là một phù thuỷ bình thường, và chiếc nhẫn làm khó được cụ ta cũng chẳng rắc rối gì cho y lắm.

Salazar xoá hết các pháp thuật hắc ám xung quanh, cầm lấy chiếc nhẫn, soi xét cẩn thận cái nhẫn tương truyền qua nhiều thế hệ Slytherin. Một tay cầm nhẫn y quay đầu lại định nói với Snape rằng mình đã tìm thấy, nhưng vừa làm thế y đã nhìn thấy hình ảnh khiến tim y đập mạnh.

Snape đang nắm chặt đũa phép cảnh giác, nhưng Salazar vừa quay đầu đã thấy chị gái y vất vưởng ngay sau Snape. Chị ta cười sởn gáy, rồi cầm một con dao cắt ngang cổ Snape.

“Severus!” Salazar sợ hãi, nhưng phát hiện mình không thể nói và cũng không thể động đậy, chỉ biết mở to mắt nhìn Snape ngã xuống.

Một lát sau, Snape lại lảo đảo đứng lên. Salazar cảm thấy thả lỏng hơn đôi chút, nhưng một hình ảnh khác lại xảy ra. Một con rắn to không biết lao ra từ đâu, cái đầu dữ tợn cắn lên cổ Snape, cậu ấy ôm cả và lại ngã xuống, máu tươi chảy không ngừng, tạo ra đoá hoa hồng nở rộ trên mặt đất.

Snape không còn đứng dậy nữa, quanh cơ thể xuất hiện ngọn lửa màu đen, đốt cháy vạt áo Snape, ăn mòn cơ thể cậu ấy, dường như cậu ấy sắp hoà tan vào biển lửa.

“Không!” Salazar muốn kêu to, nhưng y vẫn không phát ra được tiếng, muốn khóc mà nước mắt cũng không chảy ra.

“Ai cứu cậu ấy đi, tôi bằng lòng đánh đổi sinh mạng để cứu sống cậu ấy.” Salazar hò hét trong im lặng.

“Mi muốn cứu hắn ư?” Một giọng nói thần bí vang lên trong đầu y.

“Đúng!”

“Mi muốn cứu hắn ư?” Giọng nói kia lại hỏi.

“Đúng! Đúng thế!”

“Đeo nhẫn đi, mi sẽ đoạt lại được linh hồn hắn khỏi bàn tay Tử thần!” Giọng nói kia dụ dỗ.

“Chỉ cần đeo là có thể cứu được cậu ấy?”

“Đúng, đúng! Hãy đeo đi!” Giọng nói thoáng hưng phấn, nhưng Salazar không nhận ra.

Salazar cầm nhẫn, chuẩn bị đeo lên. Ta và Severus là bạn đời linh hồn, dù tan xương nát thịt cũng phải lấy lại linh hồn cậu ấy. Salazar nói với bản thân mình như vậy.

Salazar đang định đeo, lại mở ra kết nối linh hồn với Snape, y muốn dùng linh hồn mình kêu gọi linh hồn Snape. Tuy nhiên y cảm thấy linh hồn Snape ngay bên cạnh mình, không bị nguy hiểm nhưng lại truyền tới từng đợt cảm xúc lo lắng và phẫn nộ.

Có lẽ quan tâm sẽ bị loạn, vì quan tâm Snape mà Salazar sập bẫy, nhưng cũng vì liên kết với linh hồn Snape mà y đã thoát ra được.

Salazar ôm chặt Snape, khẽ kể lại những gì mình vừa nhìn thấy.

Snape yên lặng nghe. Anh ôm lại Salazar để bày tỏ mình vẫn còn tồn tại. Anh biết trong tình cảm Salazar yêu mình hơn nhiều, mà anh ấy cũng bất an hơn mình nữa. Ai mà ngờ vị Salazar Slytherin mang hình tượng cực kỳ tàn nhẫn độc ác lại lo được lo mất trong tình cảm thế này chứ?

Nghĩ thế, Snape chủ động hôn Salazar.

Salazar kích động đáp lại, qua một lúc lâu hai người mới tách nhau ra, sợi tơ kết nối đôi môi cả hai khiến bầu không khí thêm phần mờ ám.

Đôi mắt xanh biếc của Salazar sâu hơn, y bình tĩnh nhìn Snape, rồi lại ôm lấy và hôn ngấu nghiến.

Snape nhạy cảm phát hiện Salazar có sự thay đổi, anh vừa đáp lại Salazar vừa khó khăn lên tiếng: “Đừng ở đây…” Anh không muốn diễn cảnh xuân trong nhà của con cháu Salazar đâu.

Câu nói như mệnh lệnh, cũng như lời mời gọi, Snape cảm thấy Salazar ôm chặt mình, choáng váng một chút rồi cảm thấy lưng mình có một xúc cảm mềm mại.

Snape nhận ra nơi này là phòng ngủ của mình tại Hogwarts, anh và Salazar trực tiếp độn thổ lên giường. Cảm giác ẩm ướt ngứa ngáy bên tai khiến anh lại tập trung vào Salazar.

Salazar đang cố gắng vẽ lên nỗi nhớ và tình yêu của bản thân sau bao năm xa cách, anh muốn bày tỏ hết sạch nỗi niềm ấy cho Snape, càng muốn lấy cơ thể mình làm môi giới khắc hoạ chúng vào trong tim người yêu.

Vì hơi ngứa, Snape hơi nhúc nhích.

Salazar dừng lại nhìn vào mắt anh.

“Tôi không sao.” Snape phát hiện giọng mình hơi run rẩy, dường như anh đã mong chờ thời khắc này từ lâu lắm rồi.

Một câu ngắn ngủi như gia tăng động lực cho Salazar, y không chỉ đảo quanh vành tai Snape mà bắt đầu khai thác các bộ phận khác trên cơ thể anh.

Cổ, ngực, bụng, và cả nơi đó… Snape dần chìm đắm vào cảm xúc Salazar mang lại, ban đầu anh còn cố gắng cảm nhận sự khác biệt do bộ phận nào đó mang lại, nhưng dần dần anh còn không phân biệt được niềm khoái cảm không ngăn nổi ấy xuất phát từ đâu. Anh chỉ thấy cơ thể mình bùng lên một ngọn lửa, thiêu đốt mỗi một tế bào. Ai bảo rắn là động vật máu lạnh chứ? Snape đang đắm chìm trong cảm xúc mơ mơ hồ hồ đưa ra nghi vấn.

Snape đột nhiên cong người, dục vọng bùng nổ, anh cảm thấy trước mắt mình như đang bắn pháo hoa, muôn màu rực rỡ, khiến bản thân anh không nhìn rõ được cái gì với cái gì. Bên tai như văng vẳng một giọng hát xa xăm, dịu dàng dụ dỗ anh chìm đắm.

Còn chưa đủ! Snape cảm thấy cơ thể mình như còn thiếu gì đó, mà cần phải có ngay, lập tức!

“Severus.” Bên tai vang lên tiếng người yêu.

Snape tỉnh táo hơn, đôi mắt của gián điệp hai mang đã mờ sương, không còn sắc bén mà vô cùng dịu dường ướt át. Đáng tiếc không phải ai cũng có thể nhìn thấy cảnh này

Salazar ở trên Snape, y thích dùng cơ thể mình lấp đầy người yêu, để cả hai như một thể. Y thích cảm giác ấy.

“Severus.” Salazar lại gọi tên Snape.

“Tôi đây.” Snape khàn khàn đáp, anh ôm chặt lấy Salazar đang ở trên, cảm nhận được cơ thể cực nóng thuộc về y.

Nắm tay nhau, cùng vượt qua sóng gió.

“Severus.”

“Tôi đây.”

Salazar không do dự, tiến lên, họ lại hợp làm một.

Bên dưới hơi đau, Snape lại bình thản tiếp nhận. Đôi khi đau đớn cũng là ngọt ngào, là dấu hiệu thuộc về nhau, là dấu hiệu khắc trên linh hồn.

Salazar đong đưa trên người Snape, va chạm, mắt y nhìn chằm chằm mắt Snape.

Snape ôm chặt Salazar, cảm nhận y rong ruổi trên người, mắt anh cũng không hề rời khỏi mắt Salazar.

Trái tim họ kết nối, như linh hồn họ mãi mãi không xa rời nhau. Từ đầu họ chưa bao giờ nói một lời yêu, Salazar chỉ dùng hành động để biểu đạt, mà Snape cũng dùng hành động của mình để đáp lại.

Tất cả đều im lặng.