Quay Về Quá Khứ

Chương 113




Chiếc thuyền nhóm Gres đã diễn tả thành ngữ “cùng thuyền dị mộng” một cách nhuần nhuyễn, cũng may họ sẽ lên bờ đi bộ, một lát là tới trước cửa lâu đài.

Lần này công tác chào đón học trò mới vẫn không thay đổi, giáo sư McGonagall dẫn dắt họ, đưa họ tới căn phòng nhỏ cạnh đại sảnh chờ đợi, nhận nghi thức chào mừng của các hồn ma.

Astoria đè nén nỗi kích động, cô bé liếc sang Gres, phát hiện tuy đối phương rất hưng phấn nhưng hoàn toàn khác với các bạn nhỏ sung sướng bởi lần đầu tới nơi kỳ diệu như Hogwarts.

Quả nhiên xuyên qua, Astoria âm thầm gật đầu. Vì đã đọc truyện gốc, xem phim mà hiểu được tân sinh Hogwarts sẽ gặp điều gì mà không thấy sợ hãi, chắc giờ cậu ta cũng đang hào hứng vì gặp mặt những nhân vật khác đây mà.

Khi các bạn nhỏ thấp thỏm chờ đợi, dãy giáo sư và bốn dãy bàn phía dưới đã tập trung đầy đủ. Rất nhiều học trò đều lén nhìn với góc độ tự cho là bí mật đánh giá hai người mới trên dãy giáo sư.

Vì cuối kỳ năm trước Quirrell bị tập kích tại Hogsmeade, cộng kế hoạch mới của Dumbledore năm nay, mà Quirrell còn bị Salazar sắp xếp nhiệm vụ mới nên lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám vẫn chào mừng giáo sư mới.

Vào lúc nghỉ hè các học trò đã biết lại thay giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, nhưng họ không biết ai trong hai người là giáo sư năm nay. Một trong hai khoảng hơn 30 tuổi nhưng hai mép thái dương đã có tóc bạc, ăn mặc giản dị có cảm giác dãi dầu sương gió. Một người khác thì thu hút gần hết các ánh nhìn nữ sinh, đó là một soái ca, tóc đen, gương mặt đẹp trai, cộng thêm cách ăn diện quý tộc thời thượng.

Có một số người đã nhận ra anh, từng chiếm được vị trí quan trọng trong làn tin vỉa hè Hogwarts năm ngoái. Tên anh ta là Sirius Black, vì áy náy đã hại bạn thân mà tự nguyện vào Azkaban chuộc tội, cũng là nam đinh duy nhất còn sống của nhà Black.

Bên dãy Slytherin rất nhiều bạn nhỏ cũng nhận ra, và cũng nhận thấy cái nhìn chán ghét của chủ nhiệm và cả Black. Bởi vậy rất nhiều người đã âm thầm quyết định nên đối xử với gia chủ Black mới. Tuy gia tộc chủ nhiệm của họ cũng chỉ có mình chủ nhiệm (Thập Nhị: thật sự chỉ một thôi sao?) nhưng tổng hợp lại mà nói, một gia chủ xuất thân Gryffindor và xuất thân Slytherin sẽ khác biệt rất lớn, lúc kết giao họ cũng sẽ có trọng điểm.

“Draco, ngài Black kia là họ hàng của cậu hả?” Blaise hỏi Draco đang thấp thỏm, ai chẳng biết mẹ của Draco bà Narcissa Malfoy đến từ nhà Black, cậu hỏi như vậy chỉ là muốn biết thái độ nhà Malfoy về Sirius Black mà thôi.

“Bỏ cái sự thăm dò đó đi Blaise, Sirius Black đã sớm bị nhà Black tước dòng họ, trên thực tế tôi không nên gọi hắn là Black.” Draco hết sức tập trung nhìn cánh cửa mà các học trò mới sẽ bước vào, không có thừa hơi qua tâm một vị đang bị chú ý trên dãy giáo sư. Cậu chỉ biết về Black là một cái tên khiến mẹ đau lòng rơi lệ, trời mới muốn làm quen hắn ý.

Vị ở dãy giáo sư thì đang hoàn toàn tập trung vào đối thủ oan gia. Dù sao thù cũ chồng thêm hận mới, năm trước anh đã bị nó chọc cho ngất đến nỗi nửa người nửa ngợm nằm viện hơn nửa năm.

“Snivellus, không ngờ mày vẫn còn nhân mô cẩu dạng xen trong Hogwarts. Tao nghĩ xem nào, à Prince mà, hoàng tử dơi, hoàng tử dơi đầy dầu của chúng ta, tao nghĩ giờ nghề nghiệp chủ yếu của nhà Prince là bán dầu nhỉ, dù sao gia chủ của chúng có nguồn cung vô tận mà.”

“Nhân mô cẩu dạng? Mày đang nói mày hả Black? Rõ ràng đã bị đuổi đi giờ lại mặt dày hưởng thụ tất cả của Black. Chà, đây là thù lao họ trả cho mày làm ngựa đực đúng không, à sai rồi, là chó đực ý.” Snape nhếch mép đầy ác ý, mắt liếc về phía nào đó một cách ảo diệu. “Nhưng tao thật sự nghi ngờ đấy, ở trong Azkaban quá lâu mày có còn hoàn thành được kế hoạch gây giống nhà Black không đây.”

“Snivellus mày…” Sirius gần như muốn nhảy dựng lên lại bị Lupin bên cạnh kéo lại. Trong nghỉ hè Lupin đã liên hệ với Sirius, mà Dumbledore đồng thời thuê cả hai người, Sirius đang nổi tiếng làm giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, với cái tật nhỏ của Lupin nên đảm nhận là trợ giảng, giúp anh ta giảng bài, đồng thời xử lý mối quan hệ với các giáo sư khác trong trường. Giáo sư khác ở đây chính là chỉ Snape.

Bị Lupin kéo lại, Sirius mới nhớ ra hoàn cảnh hiện tại. Sắp làm giáo sư anh không thể tự huỷ hoại bản thân trước mặt công chúng, nên đè nén được lửa giận. Bỗng nhiên anh ta cười xấu xa: “Ít ra nhà Black còn có tao là hy vọng, tao chỉ sợ nhà Prince đã không còn mong đợi nào đâu. Hoàng tử dơi đầy dầu bẩn thỉu làm sao có thể tìm được công chúa dơi sinh ra ổ dơi con chứ?”

Choang, cái ly trước mặt Snape vỡ vụn, hai tay đặt trên đùi nắm chặt. Quả nhiên miệng chó không phun được ngà voi, anh không thể nào mong chờ một con chó tạp chủng phun được câu tiếng người nào mà. Chậc nhưng chó đần mày sai rồi, chó con của mày còn chưa thấy đâu thì con tao đã đi học rồi đấy. Tuy… Snape nghĩ đến mình mới thực sự được coi là “mẹ” bọn trẻ, sự ưu việt vừa nghĩ ra đã tan nát. Công chúa dơi thì không có lại bị rắn ăn, hình như anh cũng chả thành công được cái gì.

Hai vị đối thủ từ thời học sinh lại châm chọc nhau, các giáo sư khác ngồi cùng không khỏi rụt người. Ngay cả Trelawnay hiếm khi rời tháp đến ngồi ăn cũng bưng ly trà trước mặt cố gắng nghiên cứu, bói toán xem bữa tối nay là hung hay cát. Chỉ có Dumbledore cười cười thỉnh thoảng chen vô một câu.

Sóng gió trên dãy giáo sư hình như không ảnh hưởng tới bốn dãy bàn phía dưới. Các học trò chờ đợi đang trao đổi trải nghiệm mùa hè, hoặc thảo luận cái nhìn về giáo sư soái ca mới tới.

Harry cúi đầu không dám nhìn lên, dù không soi cậu cũng thừa biết cha đỡ đầu và giáo sư đang giơ kiếm đấu đá. Nhưng cậu không thể ngăn cản, cậu không thể nói với Sirius rằng tương lai giáo sư Snape sẽ bảo vệ cậu mà hy sinh bản thân, cậu cũng không thể nói với giáo sư để thầy chung sống hoà bình với kẻ đã từng bắt nạt thầy. Có một người cha đỡ đầu và một người đáng kính không ưa nhau đúng là chuyện khó, hiện tại cậu chỉ mong Sirius có thể vững vàng vượt qua một năm không tên này.

Đúng vậy, là không tên. Trong trí nhớ năm nay giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám sẽ là Lockhart bao cỏ, năm sau là Remus, nhưng ngay khi sửa lại án cho Sirius vào năm nhất, Dumbledore lại mời Sirius làm giáo sư, mà Remus thì thành trợ giảng.

Qua một năm trước, Harry đã xác nhận mọi chuyện trở nên khác biệt, hoặc phải nói nơi này không còn là thế giới cậu từng ở. Trong đây, giáo sư Snape biến thành giáo sư Prince, Sirius thành giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám năm hai, thậm chí Hòn đá Phù thuỷ không cánh mà bay, chủ hồn Voldemort không bám vào gáy Quirrell. Nếu không phải Harry tận mắt chứng kiến Lucius Malfoy nhét cuốn nhật ký vào túi sách Ginny chắc cậu sẽ phải nghĩ thế giới này không có sinh vật tên Voldemort mất.

Lúc này Harry cùng Sirius vượt qua nghỉ hè, Lupin từng trải tìm tới, cậu không có cơ hội tới nhà Weasley nên không thể lấy được quyển nhật ký từ tay Ginny. Cậu đành phải lên kế hoạch sau khi Ginny tới trường. Dù sao Ginny sẽ là một Gryffindor, cậu chỉ cần khoác áo tang hình đến phòng Ginny một chuyến là được. còn Tử Xà, nếu không có mảnh hồn Voldemort thì nó sẽ không ra được.

Nhưng Harry bé nhỏ à, năm đó cậu vào phòng WC nữ, giờ còn định vào phòng ngủ nữ sinh ư?

“Harry, Sirius tới làm giáo sư thật tốt quá, năm nay Cúp Nhà sẽ là của mình đấy.” Ron sốt sắng vỗ vai Harry. Năm ngoái vì Harry không trực diện chủ hồn Voldemort, cũng không bảo vệ được Hòn đá Phù thuỷ không cánh mà bay, Dumbledore không thể lấy lý do cộng điểm cho Gryffindor một cách thần kỳ, và Cúp Nhà thuộc về Slytherin.

“Có lẽ thế.” Harry không tin lắm. Sirius thì bất công Gryffindor rồi, nhưng cũng còn giáo sư Snape “bất công” Gryffindor nữa. Khi bị cha đỡ đầu cậu kích thích, thầy chắc chắn sẽ càng thêm “ưu ái” Gryffindor. Năm nay không chừng hòm đá quý của Gryffindor sẽ chất đầy, chất đầy đá màu đen mất.

Harry lắc đầu cố gắng vứt hình ảnh thê thảm ra khỏi não, vô tình nhìn thấy Sarah Quirrell cách mình không xa, cậu ta đang nhìn dãy giáo sư không chớp mắt. Theo tầm mắt nó, Harry biết nó đang nhìn ai, liên tưởng tới pha hành động kinh người trên bữa tiệc tối năm ngoái, Harry nảy sinh cảm giác “nó chơi thật à”, sau đó không được vui nữa.

Ron cắt ngang: “Mau nhìn đi Harry, Ginny kìa, Ginny!” Ron hưng phấn vỗ vai Harry.

Harry giữ vững tinh thần nhìn đội ngũ học trò mới, kiếp trước cậu bỏ lỡ lễ Phân loại năm hai, lúc này có lẽ vì ở nhà Black, Sirius tự mình đưa cậu lên tàu, cậu cũng không bị chắn ở chỗ lối vào, bởi vậy cậu chỉ có thể yên bình xem lễ phân loại rồi.

Vừa thấy Harry đã nhìn ra rất nhiều gương mặt quen thuộc, Ginny tóc đỏ hơi ngại ngùng, Luna tóc vàng mắt hơi mê mang, còn cả Colin luôn đuổi theo mông cậu. Đột nhiên Harry phát hiện ra người không nên xuất hiện tại đây.

Đó là người cậu cũng quen, hai bé phù thuỷ cậu đã gặp ở giới Muggle trước khi nhận được thư nhập học Hogwarts. Nhìn chúng thì hẳn chưa đến tuổi đi học, quan trọng hơn là… trong trí nhớ Harry, năm nay không hề có chúng. Đây cũng là một điểm khác biệt, Harry không biết đôi song sinh xuất hiện sẽ mang tới Hogwarts điều gì, là nguy hiểm, hay kỳ diệu?

Sau khi các học trò mới vào đại sảnh, tất cả trở nên yên lặng. Snape bơ Sirius khiêu khích, hai mắt nhìn chằm chằm hai đứa con ở giữa đám đông. Draco càng tập trung quan sát.

Lễ phân loại bắt đầu, giáo sư McGonagall lại đọc từng tên bạn nhỏ, để chúng đi lên phân loại.

Luna, Colin Harry quen đều được phân vào nhà chúng nên vào.

Sau một bạn nhỏ, giáo sư McGonagall nhìn tên tiếp theo, đọc rành mạch: “Gres Prince.” Vì đã làm phân loại rất nhiều lần, McGonagall đã hình thành quán tính, dù là một người cùng họ McGonagall được phân loại, bà cũng vẫn bình thường đọc ra không để ý. Chẳng qua khi đọc tên này ra bà lập tức phản ứng, hình như có họ giống một vị đồng nghiệp của bà, mà vị đồng nghiệp ấy hẳn không có họ hàng gì mà. Chẳng lẽ là đến từ giới Muggle?

Các học trò và giáo sư khác có cùng suy nghĩ, dù sao họ có ấn tượng quá sâu về số mạng đầy cô đơn của Severus Prince.

Theo lời giáo sư McGonagall, một cô bé tóc đen nhỏ xinh đi ra, tới trước Mũ Phân Loại, cô bé nhẹ nhàng cầm mũ chuẩn bị đội lên, nhưng không ngờ chiếc mũ vừa chạm tay cô đã lập tức gào lên chói tai: “Slytherin! Slytherin!”

Tất cả sửng sốt, cứ thế xong rồi? Dù là cậu chủ nhỏ Malfoy năm trước cũng cần phải tới mức chạm vào tóc mới hoàn thành, sao học trò này lại nhanh thế?

Mắt Dumbledore loé lên ánh sáng nào đó: “Severus, đứa bé cũng có họ Prince, tôi nghĩ nên chúc mừng thầy đã tìm được người thân nhỉ.” Có thể phân tới Slytherin chỉ có thuần chủng và một số máu lai. Với tộc độ phân loại của con bé, khả năng thuần chủng là khá cao, mà Prince thuần chủng ở giới phù thuỷ chỉ có một nhà.

“Hừ!” Snape không trả lời, vẻ mặt anh vẫn lạnh băng, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ, cục cưng anh cũng vào Slytherin rồi. Tuy nhiên anh vẫn có hơi bối rối, sao phân loại nhanh vậy, chẳng lẽ vì trong huyết quản con bé có chảy dòng máu Slytherin sao?

Các học sinh phía dưới thì đoán mò mối quan hệ giữa cô bé và vị giáo sư lạnh lùng trên bục. Họ hàng ư, đó là mối quan hệ được nhận định, họ nhất trí vì cô bé đáng yêu hoạt bát ấy không có một xu quan hệ nào với vị giáo sư đáng sợ ngoài cái dòng họ cả, nếu có thì cũng chỉ là họ hàng xa thôi.

“Mày chắc chứ?” Cô bé đáng chú ý bình tĩnh hỏi chiếc mũ trên tay, đương nhiên bàn tay nắm chặt cũng lộ ra sự không bình tĩnh của cô bé. Đùa à, nhà sáng lập Gryffindor sao lại vào nhà khác chứ?

Mũ Phân Loại bị đau vừa giãy dụa nhưng kiên quyết không thoả hiệp: “Là Slytherin, tuyệt đối chắc chắn.” Bỏ qua yêu cầu của hai nữ sáng lập, cô bé con Gryffindor thô lỗ cũng phải vào Slytherin. Chiếc mũ cũ xì thông minh như nó đã ngửi thấy mùi thuộc về Salazar và Severus từ xa rồi.

“Vậy được.” Gres bình tĩnh đặt mũ lên ghế, lại nhắc nhở bản thân, mình không còn là Godric Gryffindor mà chỉ là một phù thuỷ nhỏ sống ở thời đại ngàn năm sau. Kiếp sống Godric Gryffindor đã qua, chờ đợi anh chỉ là cuộc đời của Gres Prince.

Sau khi ám chỉ xong, Gres ưỡn ngực dáng vẻ kiêu ngạo đi về dãy bàn Slytherin.

Các bạn nhỏ Slytherin cực kỳ hoan nghênh cô bé đáng yêu (?) có khí chất (?) họ hàng với chủ nhiệm của họ, đặc biệt tốc độ phân loại đã chứng minh cô bé là một Slytherin xuất sắc, được sự hướng dẫn của Thủ Lĩnh Nam Sinh, mọi Slytherin vỗ tay chào đón.

Draco trực tiếp bảo Goyle ngồi cạnh mình xuống một vị trí, rồi đứng lên lịch thiệp kéo ghế cho Gres ngồi kế mình. Cậu chủ nhỏ Malfoy dùng hành động thực tế để biểu lộ lập trường của nhà Malfoy với cô bé Prince. Được rồi, trên thực tế là bạo long vô cùng có ý chiếm hữu đang bày tỏ với công chúng rằng cô gái này là của cậu.

Hành động đó khiến Astoria ngồi dưới dãy bàn Slytherin âm thầm cắn môi.