Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Chương 44: Diễn trò




Ngày hôm sau, Lục Tiểu Thanh rời giường sớm, không phải là nàng nguyện ý dậy, mà là bốn tiểu nha đầu ầm ĩ kéo nàng, cũng không biết quy củ giáo dưỡng mười mấy năm của vương phủ ở đâu, mà một đám không lớn không nhỏ cư nhiên dám đem chủ tử của các nàng từ trên giường kéo ngồi dậy, còn cười đến không nhìn ra mắt mũi đâu, Lục Tiểu Thanh ca thán không phục, không biết nếu như nàng không bày mưu đặt kế, mấy nha đầu này còn có thể biến thành cái dạng này hay không? @langngoccac.wordpress.com@

Chọn Tiêu Xảo khéo tay chải đầu đẹp nhất chải tóc cho mình, ngày thường Lục Tiểu Thanh chỉ cần chải tóc sơ sơ, tùy ý không rối tung là được, hôm nay muốn đi thực hiện kế hoạch, đương nhiên dung nhan phải chỉnh tề, thậm chí càng cố ý xinh đẹp như thiên tiên, như vậy chính mình mới có khí thế.

Đến giờ cơm trưa, Quận vương phi phái người truyền Lục Tiểu Thanh đến trong sảnh dùng cơm, nàng đưa cho người truyền tin một ít bạc vụn để hỏi thăm tình hình, thì biết được Vô Diễm cũng đang ở đó, Lục Tiểu Thanh cười hắc hắc, đem theo bốn nha hoàn, nhẹ nhàng thướt tha theo người truyền tin hướng phía Tiền thính mà đi.

Tại Tiền thính, Vô Diễm cùng Quận vương phi đã yên vị bên cạnh chiếc bàn gỗ đàn hình tròn, xung quanh là hai mama, cùng mỗi bên bốn nha đầu đang đứng hầu, trong sảnh không một người nói chuyện, bọn hạ nhân đều yên lặng đứng thẳng ở một bên, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Vô Diễm cùng Quận vương phi bên bàn ăn.

Vô Diễm vẫn là một bộ dáng lạnh như băng ngồi ngay ngắn tại vị trí chủ nhà, Quận vương phi bên cạnh mỉm cười nói: “Vương gia, thiếp đã phái người đi mời Lục tiểu thư, người xem mấy món ăn này có hợp khẩu vị của nàng hay không?”

Vô Diễm ừm một tiếng cũng không nói gì thêm, nhìn thoáng ra bên ngoài, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, chỉ thấy Lục Tiểu Thanh mặc quần áo màu lam nhạt cung trang váy dài, bên hông thắt đai lưng màu trắng, mặt trên còn đính thêm một miếng ngọc thạch màu hồng nhạt, nhìn qua liền biết đã được tỉ mỉ chăm chút, trên đầu là những trang sức hiện đang được các vị tiểu thư đương thời ưa chuộng, một vòng hạt trân châu nhỏ li ti vòng trên trán, đơn giản mà cao quý, lại không mất thân phận của nữ nhi gia giáo, cổ đeo một vòng minh châu mượt mà tinh xảo, làm cho nàng  càng thêm khí chất quý phái đến bức người, xinh đẹp nhẹ nhàng hướng trong sảnh đi tới.

Lục Tiểu Thanh bước nhanh đi về phía Vô Diễm, bắt gặp ánh mắt thưởng thức của Vô Diễm, nhất thời mỉm cười đứng bên cạnh Vô Diễm, khóe mắt nhìn lướt qua Quận vương phi, thấy sắc mặt nàng có chút khó coi đang liếc mắt nhìn mình, liền nghiêng đầu nhìn về phía Vô Diễm. Lục Tiểu Thanh cười nhẹ, quần áo cùng trang sức là lần trước do Ngô Lệ Hoa chuẩn bị cho nàng bỏ trốn, đúng là muốn nâng giá trị con người không khó, muốn mộc mạc, muốn cao quý gì cũng có, không cần gì nhiều, chỉ cần có tiền là được. Aiz, Lão Tử khinh bỉ điều này.

Vô Diễm thấy Lục Tiểu Thanh không giống như trước tự động xem nhẹ chàng ngồi xuống, mà là đứng ở một bên chờ chàng phân phó, trong mắt hiện lên một tia thú vị nói: “Ngồi đi.”

Lục Tiểu Thanh theo lời Vô Diễm ngồi xuống, phụng phịu nói với Vô Diễm: “Ta đói bụng.”

Vô Diễm thấy Lục Tiểu Thanh hôm nay rất kỳ quái, liền theo nàng biểu diễn nói: “Ừm, vậy trước dùng cơm đi.” Dứt lời cầm lên đôi đũa, ý bảo có thể ăn.

Lục Tiểu Thanh động tác tao nhã gắp lên một viên thịt tròn chiên giòn, mỉm cười mê người nói với Vô Diễm: “Nào, ăn cái này.” Vừa nói vừa mang theo vẻ mặt tươi cười chết người, gắp thức ăn kề đến tận miệng Vô Diễm. Vô Diễm ngẩn người buông đũa trong tay, nhíu mày nhìn Lục Tiểu Thanh, Quận vương phi bên cạnh tức giận đến đen mặt, nhưng chỉ nhíu mày không nói gì.

Lục Tiểu Thanh như trước cười nói: “A, há mồm.” Động tác không thay đổi, đã gắp thức ăn đưa tới miệng Vô Diễm, trên mặt mang theo ý “Huynh không ăn, ta cũng sẽ không buông ra”.

Vô Diễm càng thêm khẳng định Lục Tiểu Thanh hôm nay là theo chàng đùa giỡn, được, để xem nàng rốt cuộc muốn làm gì, khẽ mỉm cười, há mồm ăn thịt viên Lục Tiểu Thanh đút cho chàng.

Lục Tiểu Thanh khóe miệng cười khẽ hạ tay đặt xuống, thần thái thiên chân hỏi: “Ăn ngon không?”

Vô Diễm chưa từng gặp qua thần thái này của Lục Tiểu Thanh, vừa mị hoặc lại vừa tinh nghịch, tuy biết rằng nhất định có chuyện không tốt, bất quá vẫn rất phối hợp gật đầu nói: “Ăn ngon.”

Lục Tiểu Thanh ừm một tiếng nói: “Đút cho huynh, ta còn chưa có ăn nha?” Lại chính mình không động thủ, chỉ nháy một đôi mắt to tròn ngập nước, cười xấu hổ nhìn Vô Diễm.

Vô Diễm sờ sờ giữa trán, khóe môi nhếch càng cao, thật vất vả nhịn xuống không cười to ra tiếng, ngẩng đầu hỏi: “Vậy nàng muốn ăn cái gì?”

“Huynh cảm thấy món nào ngon thì đút cho ta món đó đi” nàng nhỏ giọng như tiếng muỗi kêu vo ve bên tai.

Vô Diễm nhịn cười nâng đũa gắp một miếng mướp đắng, nhíu mày nhìn Lục Tiểu Thanh nói: “Há miệng ra, ta cảm thấy món này rất ngon.” Vừa nói vừa đưa đến bên miệng Lục Tiểu Thanh.

Lục Tiểu Thanh khóe miệng giật giật vài cái, vẻ mặt mỉm cười ngọt ngào há miệng ăn miếng mướp đắng, Vô Diễm, cái tên đáng giận nhà ngươi.

Đút cho Lục Tiểu Thanh ăn xong, đem đũa để vào miệng mình, tà khí nhìn Lục Tiểu Thanh nói: “Ăn ngon không?”

Lục Tiểu Thanh biết mình đang khiêu khích hắn, hắn ngược lại rất phối hợp khiêu khích lại mình, lập tức cười tủm tỉm nói: “Ăn ngon, ăn ngon thật.” Cảm thấy cái tên kia thật đáng giận a~, bình sinh nàng ghét nhất là mướp đắng, tên Vô Diễm này rõ ràng biết mình không thích mướp đắng, hôm nay ý định muốn cùng ta đối đầu đây mà.

Quận vương phi bên cạnh thấy hai người ở trên bàn cơm không coi ai ra gì, lại công khai tán tỉnh như thế, trong lòng vừa giận vừa hận, Lục Tiểu Thanh từ lúc tiến vào đến giờ nhìn cũng chưa nhìn nàng một cái, bỏ qua coi rẻ như, bây giờ còn thản nhiên công khai liếc mắt đưa tình với Vô Diễm, thái độ xem thường, cùng nàng tranh tướng công, dù gì nàng cũng là đương gia chủ mẫu, không thể đánh mất thân phận cùng hồ ly tinh tranh chấp được, sắc mặt dịu đi mấy phần, tiếp tục không lên tiếng, ở một bên thong thả ăn vài thứ trong bát.

Lục Tiểu Thanh đem cả người dựa vào cánh tay Vô Diễm, giọng nói nũng nịu: “Vô Diễm, huynh đem bốn nha đầu kia cho ta được không? Ta muốn các nàng hầu hạ ta cả đời.”

Vô Diễm khó có được cơ hội như thế, không biết xấu hổ ôm thắt lưng Lục Tiểu Thanh, nhìn nàng mỉm cười nói: “Bốn nha đầu kia ta đã cho nàng, các nàng là người của vương phủ ta, nàng muốn để cho các nàng cả đời hầu hạ cũng không khó.” Dứt lời, trong mắt lóe lên một chút thản nhiên vui sướng, cúi đầu nhìn sâu vào trong mắt Lục Tiểu Thanh.

Đáng chết, có cần phải bày ra ánh mắt quyến rũ người như vậy không, thật sự là mê chết người không cần đền mạng mà. Lục Tiểu Thanh cực nhanh trừng mắt, tránh lâm vào cạm bẫy câu hồn của Vô Diễm, khẽ cười nói: “Tốt lắm, ta sẽ mua lại các nàng, về sau các nàng sẽ làm nha đầu của ta, không còn là người của vương phủ của nhà huynh nữa, ngày nào đó nếu ta lập gia đình, ta muốn các nàng làm nha đầu của hồi môn của ta.”

Lúc này sắc mặt Quận vương phi trầm xuống mở miệng nói: “Vương gia, chuyện này không thể, bốn người kia là từ nhỏ đã được bán vào vương phủ làm nha đầu, mất rất nhiều năm dạy dỗ, sao có thể để cho người ngoài mua đi.”

Vô Diễm nhìn Lục Tiểu Thanh đột nhiên cười nói với nàng: “Muốn làm nha đầu của hồi môn của nàng, được, ta đem các nàng ấy cho nàng, về sau liền tính là người của Lục gia nàng.”

Quận vương phi thấy Vô Diễm hoàn toàn không để ý đến mình, trực tiếp phủ định lời nói của nàng, vốn nghĩ bằng xuất thân bình dân của Lục Tiểu Thanh, muốn dụ dỗ người, dù thế nào cũng không uy hiếp đến chính mình, tuy rằng tối hôm qua nàng đã biết, về sau vương phủ không còn là mình muốn như thế nào liền như thế ấy. Không nghĩ tới hôm nay, chỉ bằng một câu của nàng ta, Vương gia liền đem bốn đại nha đầu trong phủ được bồi dưỡng để tương lai hầu hạ chàng cho Lục Tiểu Thanh, sủng ái như vậy, về sau nàng ta chắc sẽ leo cả lên đầu mình mà ngồi, nghĩ thế Quận vương phi không khỏi đem tay dưới bàn nắm chặt thành quyền.

Lục Tiểu Thanh lập tức ngồi thẳng người, nghiêm trang nói: “Vậy lấy khế ước bán mình cho ta đi.”

Vô Diễm ho khan phân phó hạ nhân đứng bên cạnh chàng đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát, bốn mảnh giấy bạc đã được đem đến, Vô Diễm cầm lấy trực tiếp đưa cho Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh mày liễu cau lại, trừng mắt nhìn mấy tờ giấy trong tay, nhìn không hiểu a~.

Vô Diễm tất nhiên là biết Lục Tiểu Thanh không biết chữ, tiếp nhận lại, liếc mắt một cái nói: “Đây nha, bốn người các nàng năm đó được bán vào vương phủ mỗi người giá hai mươi lượng bạc, đây là khế ước.”

Lục Tiểu Thanh rút ngân lượng ra trả cho Vô Diễm

_________________