Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Chương 112: Máu nhuộm bạch sam




Xuất Trần nhận thấy được ánh mắt nghi hoặc của Lục Tiểu Thanh, không khỏi cười hỏi: "Đang suy nghĩ gì vậy?"

Lục Tiểu Thanh mắt ngọc chuyển động từ trên xuống dưới đánh giá Xuất Trần vài lần, thấy sắc mặt hắn cũng chỉ có tái nhợt một chút, nghĩ rằng cũng không có gì quan trọng, không khỏi nhún nhún vai bàng quang nói: "Huynh đệ, không phát hiện ra mọi người đang nhìn hai chúng ta sao? Tuy rằng hiện tại ta đang mang danh nghĩa là vương phi tương lai của ngươi, bất quá cũng chỉ là Vương phi tương lai mà thôi, tư thế hiện tại của ngươi là sao chứ."

Xuất Trần mỉm cười nhấc cằm tựa vào trên đầu vai Lục Tiểu Thanh, mơ hồ nói: "Ôm rất ấm áp." Lục Tiểu Thanh lập tức liếc mắt một cái nhìn khắp đại điện, trong đại điện này có đặt không biết bao nhiêu là chậu than, làm sao còn có thể lạnh được, aiz, Xuất Trần này quả thật là cơ thể quá yếu mà, mình mấy ngày hôm trước còn mặc quần áo mùa hè đi dạo trên thảo nguyên một vòng, cũng không bị cảm mạo, chẳng lẽ Xuất Trần này ở nhà mà cũng có thể cảm mạo được hay sao? Thật sự là thân thể mục nát mà.

Lục Tiểu Thanh âm thầm khinh bỉ thân thể của Xuất Trần, khó trách nàng được, từ lúc gặp được Xuất Trần đến nay, không lúc nào là không nhìn thấy Xuất Trần phải dùng thuốc, tuy rằng chỉ là một viên thuốc bé bằng đầu ngón tay út, rất giống như thuốc bổ, bất quá Lục Tiểu Thanh vẫn rất là tinh ranh biết được đó là thuốc, bởi vì trước đó vài ngày nàng rất tò mò, nghĩ rằng Xuất Trần ăn là nhân sâm ngàn năm, cỏ linh chi vạn năm tinh luyện ra thành dược hoàn, cho nên chẳng biết xấu hổ mà hỏi thẳng Xuát Trần, vì thế mới biết trăm phần trăm đó là thuốc, không phải người nào cũng có thể ăn được.

Lập tức cùng Xuất Trần đấu võ mồm để giết thời gian, không bao lâu sau, Gia Luật Giá Huyên liền mang theo một bang nữ tử đến đây, hành lễ, ban ngồi xong, Lục Tiểu Thanh mới nhìn thấy đi theo Gia Luật Giá Huyên đến đây, trên cơ bản đều là lão bà của các quan đại thần đang có mặt ở trong đại điện, mà cũng chỉ có Tề Hồng Ngư đi theo bên cạnh Gia Luật Giá Huyên đến đây, những phi tử khác nghe nói đều ở hậu cung cùng mẫu thân của Gia Luật Giá Huyên xem diễn.

Mọi người trong đại điện từ lúc Gia Luật Giá Huyên đến đây, vốn không còn tiêu sái như vừa rồi, không khí có vẻ gò bó, qua ba tuần rượu, Tề Hồng Ngư cười nói: "Đại vương, thiếp nghĩ không bằng mọi người cùng nhau phụng bồi mẫu hậu xem diễn, ngồi trong đại điện này cũng nhanh cảm thấy nhàm chán, không bằng cùng nhau náo nhiệt một chút."

Gia Luật Giá Huyên vừa nghe xong đã chuẩn ngay, vì thế Lục Tiểu Thanh còn chưa có mở miệng đòi ban thưởng, cũng chỉ đành phải đi theo quần chúng, lại đi đến hậu cung.

Đến lúc tới nơi thật đúng là rất náo nhiệt, không giống Đại Đường bình thường đều là tổ chức thi thơ ca, ngâm nga ca múa nhàm chán gì đó, mà là đấu vật a~, múa quả cầu lửa a~, so kiếm a~, cực kỳ mang đậm bản sắc dân tộc.

Lục Tiểu Thanh vừa thấy liền trợn tròn mắt, quả là náo nhiệt, lập tức hai mắt cũng nhìn chằm chằm lên sân khấu đang diễn ra biểu diễn, bị Xuất Trần kéo đến chỗ ngồi của mình, Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam vẫn đi theo phía sau, nhưng đây là hậu cung, tuy rằng nơi này không có nhiều quy củ đến mức đè chết người giống như ở Đại Đường, nhưng là khẳng định cũng có quy định riêng, vì thế liền ở lại xa xa hầu hạ, không có đi theo hầu hạ sát ở phía sau như ngày thường.

Bởi vì Gia Luật Giá Huyên dẫn theo phần đông đại thần tiến đến, vốn rất nhiều chỗ trống bây giờ lại đông vui hẳn lên, mọi người theo cấp bậc mà ngồi xuống, không kề sát chặt chẽ như ở trên đại điện, Lục Tiểu Thanh núp ở bên cạnh Xuất Trần, hưng trí bừng bừng nhìn biểu diễn, cũng không đi học đại thần thay nhau kính rượu Gia Luật Giá Huyên cùng Thái Hậu.

Trong lúc đang xem hăng say, cảm giác được Xuất Trần kéo kéo áo mình, không khỏi gạt tay về phía sau, mắt vẫn không rời khỏi màn biểu diễn đấu vật ở trên sân khấu: "Đừng kéo nữa, ta đang xem hăng say mà."

Xuất Trần ở phía sau lập tức không nói gì, một phen mạnh mẽ xoay đầu Lục Tiểu Thanh lại, Lục Tiểu Thanh đang muốn tức giận, chỉ thấy Lưu Dật đang mỉm cười đứng ở trước mặt hai người, trong tay cầm một ly rượu nhìn mình, Lục Tiểu Thanh không khỏi cười xán lạn: "Hắc hắc, không chú ý, không chú ý." Rồi vỗ vỗ lên chiếc ghế ở bên cạnh, ý bảo Lưu Dật ngồi xuống.

Lưu Dật cũng không khách khí ngồi xuống, nói với Xuất Trần cùng Lục Tiểu Thanh: "Lưu Dật kính tỷ tỷ cùng Dật Bắc Vương một ly, chúc hai người sống đến đầu bạc răng long."

Xuất Trần mỉm cười nói: "Cám ơn." Vừa nói vừa bưng ly rượu lên xem qua rồi dừng lại, Lục Tiểu Thanh nhưng thật ra lại to còi cùng Lưu Dật cạn một chén, thấy Lưu Dật thần sắc khoái trá, Lục Tiểu Thanh không khỏi nhớ tới một vấn đề: "Lưu Dật, muội lần này không phải đến đây để hòa thân hay sao? Hiện tại muội phải làm sao bây giờ?" nhìn thấy Lưu Dật mới nhớ tới, công chúa này chỉ đích danh nói phải gả cho Xuất Trần, hiện tại Xuất Trần lại bị mình đoạt mất, vậy nàng phải làm sao bây giờ?

Lưu Dật mỉm cười nói: "Phụ hoàng của muội đã thay đổi chủ ý, đệ đệ của muội chính là thái tử Lưu Ly quốc, bây giờ còn chưa thành gia lập thất, phụ vương cố ý muốn ngỏ ý với đại vương đem công chúa gả làm phi tử cho thái tử Lưu Ly quốc, cho nên Lưu Dật lúc này ở lại đây cũng không có vấn đề gì cả, ít ngày nữa muội sẽ về nước."

Lục Tiểu Thanh không khỏi nhíu mày, vua của một nước làm sao có thể đột nhiên thay đổi chủ ý được, đây chẳng phải là lật lọng hay sao? Nhìn Lưu Dật trước mặt thần thái tự nhiên, cả khuôn mặt đều toát ra ý cười, làm cho toàn thân như được tỏa sáng.

Lục Tiểu Thanh lập tức hiểu ra, Lưu Dật chỉ đích danh phải gả cho Dật Bắc Vương, nhưng là Dật Bắc Vương có tiếng khó chơi, không phải ai muốn gả cho hắn đều được, Lưu Dật khẳng định là đã sớm nghĩ đến điểm này rồi, cho nên mới sẽ đặc biệt nhằm vào Xuất Trần như thế, nếu có thể gả thì coi như cũng đã được gả cho một trượng phu tốt, nếu Dật Bắc Vương không cưới, như vậy Lưu Dật cũng đã biểu lộ thái độ rồi, nếu Xuất Trần không cưới, không thể nghi ngờ là những người khác sẽ trở thành ứng cử viên tiếp theo, tin tưởng có thể xứng đôi với công chúa của Lưu Ly quốc cũng chỉ có vài người, Gia Luật Giá Huyên, Gia Luật Cuồng Sở tự nhiên là sẽ không tới thu thập người bị người khác không cần, sẽ không tự làm giảm giá trị của mình.

Như vậy thân phận hòa thân của Lưu Dật sẽ vô cùng xấu hổ, hiện tại đột nhiên đưa ra chủ ý muốn hòa thân với một công chúa để mang trở về Lưu Ly quốc làm thái tử phi, chính là về sau sẽ trở thành Hoàng Hậu của Lưu Ly quốc, tự nhiên chuyện xấu hổ này lập tức đã được giải quyết, Gia Luật Giá Huyên đương nhiên cũng sẽ cho rằng đây là điều kiện tốt, cứ như vậy cuộc sống sau này của Lưu Dật cũng không cần phải gả đến một nơi mà mình không quen, mà chính sách hòa thân của hai nước vẫn tiến hành một cách thuận lợi, chiêu này quả là cao.

Lục Tiểu Thanh một khi đã nghĩ thông suốt, lập tức cười tủm tỉm nhìn Lưu Dật nói: "Quả nhiên không hổ là đệ nhất tài nữ của Lưu Ly quốc, nghĩ ra được một kế sách rất chu toàn."

Lưu Dật cũng không phản bác, mỉm cười nói: "Như vậy chẳng phải là rất tốt sao."

Lục Tiểu Thanh gật gật đầu nói: "Quả thật là rất tốt, thú thái tử phi cho đệ đệ của muội, để cho người khác chết chứ không để mình chết, tốt, ta rất thích người như thế, hợp khẩu vị của ta."

Lưu Dật lập tức cười khẽ nói: "Về sau nếu có rảnh hoan nghênh tỷ tỷ đến Lưu Ly quốc du ngoạn, muội muội nhất định sẽ làm tròn hết trách nhiệm của chủ nhà."

Lục Tiểu Thanh vừa hắc hắc cười gian vừa mạnh gật đầu nói: "Nhất định, nhất định, có muội muội làm chủ, tỷ tỷ nhất định phải tới thăm." Bên cạnh Xuất Trần vẫn mỉm cười tựa vào trên lưng Lục Tiểu Thanh, cũng không có ngắt lời, thần sắc cũng không có chút gì gọi là kinh ngạc, nghĩ có lẽ là do Xuất Trần khẳng định cũng đã nghĩ tới.

Hai người đang nói chuyện vô cùng sôi nổi, chợt nghe phía sau truyền đến giọng nói của Gia Luật Giá Huyên: "Tiểu Thanh, lại đây, lại cho Thái Hậu nhìn một chút."

Lục Tiểu Thanh không khỏi quay đầu nhìn lại, thấy một phụ nhân vô cùng xinh đẹp ở bên cạnh Gia Luật Giá Huyên vừa vặn cũng đang nhìn về phía mình, tuổi thoạt nhìn không lớn, khả năng cũng chỉ tầm hơn bốn mươi tuổi, đảo mắt thấy Gia Luật Giá Huyên đều đã hơn ba mươi tuổi là cái chắc, mà mẫu thân của hắn mới chỉ có hơn bốn mươi, khụ, đây không phải là quá trẻ rồi hay sao.

Đợi Xuất Trần buông hai tay đang ôm mình ra, Lục Tiểu Thanh đứng dậy đi đến bên cạnh Gia Luật Giá Huyên, đến gần nhìn phụ nhân kia quả thật có chút giống với Gia Luật Giá Huyên, cùng Xuất Trần còn giống hơn, cùng là mái tóc bạch kim, đôi con ngươi màu hổ phách, bất quá gương mặt không có tinh xảo như Xuất Trần, Lục Tiểu Thanh không khỏi lạnh run một trận, có lầm hay không, con cư nhiên lớn lên còn xinh đẹp hơn cả mẹ, thật là một quái thai.

Ngọt ngào kêu một tiếng Thái Hậu, phụ nhân xinh đẹp kia từ trên xuống dưới đánh giá Lục Tiểu Thanh một lượt, cười cười duỗi tay ra kéo Lục Tiểu Thanh qua ngồi ở bên cạnh mình, còn thật sự nhìn vài lần, sau mới nói với Tề Hồng Ngư: "Lớn lên quả là xinh đẹp, bất quá không biết thân thể như thế nào? Có thể thay Xuất Trần sinh con đàn cháu đống được hay không?"

Lục Tiểu Thanh lập tức nuốt một ngụm nước miếng, lão mẹ này của Xuất Trần có phải là quá cường hãn rồi hay không, cư nhiên lại hỏi vấn đề này ở trước mặt nhiều người như vậy, thật sự là da mặt còn dày hơn cả mình, thấy Tề Hồng Ngư ở bên cạnh ha ha cười duyên, Gia Luật Giá Huyên cũng thật là không khách khí mà cười ra tiếng, Lục Tiểu Thanh không khỏi vẫn duy trì vẻ mặt tươi cười, quay đầu nhìn về phía Xuất Trần, thấy Xuất Trần nở nụ cười như có như không nhìn mình, Lục Tiểu Thanh rất nho nhã, rất có khí chất giơ ngón giữa với Xuất Trần.

Tiếp theo quay đầu lại, không đợi cho Tề Hồng Ngư trả lời, Lục Tiểu Thanh vẻ mặt tươi cười thuần khiết nhìn Thái Hậu nói: "Thái Hậu, về điểm ấy thì người cứ yên tâm đi, Lục Tiểu Thanh sẽ lo liệu giúp mọi người làm tốt chức nghiệp đạo đức, tuyệt đối không lừa gạt khách hàng, tuyệt đối làm cho khách hàng vừa lòng, cho nên về điểm này Tiểu Thanh nhất định sẽ làm không có tốt nhất, chỉ có rất tốt." Vừa nói vừa xắn ống tay áo lên, làm động tác lên cơ bắp đạt tiêu chuẩn của vận động viên thể hình. Đương nhiên ý tứ của nàng chính là mang theo tiền chạy trốn, tuyệt đối sẽ làm hết phận sự chiếm được tiện nghi từ danh hiệu Vương phi này, bất quá nếu người khác nghe những lời này mà hiểu lầm sang ý khác, vậy thì cũng không phải là chuyện của nàng.

Thái Hậu ngẩn người nhìn Lục Tiểu Thanh bày ra bộ dáng đó, tuy rằng nghe không hiểu lắm Lục Tiểu Thanh nói cái gì, bất quá đại khái vẫn là có thể đoán ra được ý tứ, không khỏi ha ha cười, bên cạnh Gia Luật Giá Huyên cùng Tề Hồng Ngư sớm đã cười không thở nổi, có ai lần đầu tiên gặp mặt mẹ chồng tương lai lại cam đoan mình sẽ sinh đẻ rất tốt không cơ chứ, cũng chỉ có Lục Tiểu Thanh khác người này mới làm như vậy thôi.

Thái Hậu ho khan một tiếng, sau đó nghiêm trang hỏi: "Vậy ngươi chuẩn bị làm như thế nào?"

Lục Tiểu Thanh đổ mồ hôi, đây thật sự là một vấn đề có chiều sâu, có sắc tố nha, cư nhiên lại trực tiếp hỏi quá trình một cách tỉ mỉ như vậy, Lục Tiểu Thanh liếc mắt thấy Xuất Trần bưng ly rượu lên nhằm che giấu ý cười, mắt đảo quanh suy nghĩ, nếu mình ngay tại đây lấy ra một quyển cung xuân đồ, nói với bọn họ là chuẩn bị làm như thế, không biết vài người trước mắt này sẽ có vẻ mặt gì đây? Có phải hay không sẽ phụt máu mũi, hoặc là trực tiếp cổ vũ mình làm như vậy? Hoặc là nghiêm trang tịch thu, sau đó cầm đi để nghiên cứu? Đương nhiên tại đây không thể phát sinh ra vấn đề như vậy được, chỉ có thể yy một chút vậy.

Lục Tiểu Thanh hít sâu một hơi, dùng vẻ mặt xin được chỉ bảo mà nhìn Thái Hậu, tươi cười quyến rũ nói: "Nữ tử dốt đặc cán mai, xin Thái hậu chỉ bảo cho, phải biết rằng ở trên phương diện này Tiểu Thanh thật sự là không có kinh nghiệm gì, không biết phải nên làm như thế nào?" Vừa nói vừa dùng ánh mắt thuần khiết chớp chớp nhìn Thái Hậu.

Gia Luật Giá Huyên nhịn không được cười to ha ha, một bên giơ ngón tay cái với Xuất Trần, quả là mạnh mẽ, cùng mẹ chồng tương lai mới gặp mặt lần đầu đã liền đi thẳng vào chủ đề, thảo luận chuyện phòng the, quả là cường hãn. Xuất Trần vốn đang bưng ly rượu lên để che giấu ý cười, lúc này liên tục lắc đầu, cười run cả người, bên cạnh cách mấy người là Lưu Dật, sắc mặt đỏ bừng uống rượu, xoay người nhìn mấy người đang biểu diễn đấu vật trên sân khấu, ngay cả ly rượu ở trong tay bị chính mình không ngừng run rẩy, làm bắn ra cả quần áo cũng không cảm giác được

Thái Hậu không hổ là Thái Hậu, dưới loại trường hợp này vẫn vô cùng bình tĩnh, sắc mặt vẫn mỉm cười thản nhiên như trước: "Vậy mấy ngày nay ngươi hãy ở lại trong cung đi, ta sẽ phái người đến chỉ dạy cho ngươi phải làm như thế nào"

Lục Tiểu Thanh vừa nghe phải ở lại trong cung học này nọ, lập tức cảm thấy mình tự chui đầu vào rọ, cùng một đám trung niên đàm luận vấn đề như vậy, không phải là mình đã tự đâm đầu vào chỗ chết hay sao, lập tức thầm nghĩ một tiếng, hôm nay da mặt đành phải dày thêm một chút vậy, vẻ mặt thẹn thùng cùng hết sức chân thành nói: "Vấn đề này ta nghĩ Xuất Trần sẽ dạy ta, không cần những người khác dạy đâu." Vừa nói vừa làm ra vẻ vô cùng ngượng ngùng cúi thấp đầu, trời ạ, thật là không biết xấu hổ, loại chuyện như thế này mà mình cũng nói ra được, vì tự do của mình, lần này liền vứt hết mặt mũi đi vậy.

Gia Luật Giá Huyên vừa vặn đang uống một ngụm rượu, nghe vậy không nói hai lời trực tiếp phụt cả ngụm rượu ra bên ngoài, liên tục ho khan không ngừng, Tề Hồng Ngư vừa giúp Gia Luật Giá Huyên thuận khí, vừa dựa vào trên người hắn cười không thở nổi, Thái Hậu kia lại vẫn bình tĩnh như trước, cũng không thấy sắc mặt đỏ bừng hay là bật cười ha ha.

Xuất Trần tinh mắt nhìn thấy trạng thái của Lục Tiểu Thanh đang ngượng ngùng cúi đầu, chính là hung tợn trừng mình, không khỏi nhếch nhếch khóe miệng quay mặt đi, những lời này quả thật là rất khó mở miệng, người này dù sao vẫn là nữ tử, sao so được với nhóm Đại lão gia.

Gia Luật Giá Huyên ho khan nửa ngày, lau khóe mắt cười ra nước mắt, nói với Lục Tiểu Thanh: "Tiểu Thanh, Xuất Trần dạy cùng các ma ma ở trong cung dạy không giống nhau, ngươi cũng không thể nói nhập làm một như thế được."

Lục Tiểu Thanh nháy mắt mấy cái, đương nhiên ta biết là không giống a~, điểm ấy còn cần ngươi phải nhắc nhở sao, đảo mắt một cái lập tức hiểu được ý tứ của Gia Luật Giá Huyên, đáng chết, cư nhiên lại cho rằng nàng nghĩ đến vấn đề khác, nhất thời tức giận trừng Gia Luật Giá Huyên, trong đầu người này đang suy nghĩ cái gì vậy không biết? Thật sự là tức chết người mà.

Không đợi Lục Tiểu Thanh lên tiếng, Thái Hậu vừa cười mị hoặc nói: "Có ma ma dạy vẫn tốt hơn, ngươi xác định là ngươi không cần?"

Lục Tiểu Thanh lập tức lạnh run cả người, làm ơn đi, những người này đem chuyện buồn nôn làm chuyện thú vị a, tại trước mặt công chúng, cùng thảo luận vấn đề này, tuy rằng mình ở tại trong phủ của Xuất Trần, khoảng thời gian diễn ra đại hội Cam Đạt quả thật có cùng Xuất Trần lộ vẻ ám muội, nhưng là trời đất chứng giám a~, hai người trong sạch so với cải trắng còn trắng hơn, những người này sao lại có thể nói năng không thèm để ý như thế này? Nếu nói chỉ có nữ nhân thôi thì đã tốt, nhưng bên cạnh còn có một tên Gia Luật Giá Huyên nha, đề tài này có phải hay không có chút mẫn cảm, không phải, là rất mẫn cảm.

Nàng lại không biết trên phương diện này người Mạt Hạt rất cởi mở, cứ dựa vào điểm liền lớn tiếng nói ra vấn đề này là biết, mà Xuất Trần lại khó khăn lắm mới quyết định thú vương phi, những người làm mẫu thân, ca ca, tẩu tử đương nhiên là rất quan tâm rồi, cho nên mới hỏi nàng mấy vấn đề tế nhị như thế, ngay cả Gia Luật Giá Huyên cũng không tránh né.

Từ sau khi Xuất Trần xác định nàng là vương phi của hắn, Thái Hậu đã sớm muốn đi tìm Lục Tiểu Thanh đến nói chuyện, bất quá Xuất Trần cũng đọc ra được tâm tư của mẫu thân, cho nên hắn đều trực tiếp cản trở, hôm nay thì không thể ngăn cản được, Gia Luật Giá Huyên chỉ đích danh muốn Lục Tiểu Thanh tham gia yến tiệc này, mà theo quy củ đón giao thừa đương nhiên là phải mang theo người nhà, vậy Lục Tiểu Thanh không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây.

Xuất Trần vốn không đồng ý cho Lục Tiểu Thanh tham gia tiệc tối do Thái Hậu tổ chức, không nghĩ tới Tề Hồng Ngư cùng Gia Luật Giá Huyên lại phối hợp tốt như vậy, mang theo nhiều người đến tẩm cung của thái hậu, điều này thật sự là tránh không khỏi.

Lục Tiểu Thanh hắc tuyến n lần, liên tục lắc đầu nói: "Không cần, không cần."

Thái Hậu mang theo biểu tình vô cùng hiền lành, nói "Ngươi xác định sao?"

Lục Tiểu Thanh lập tức không nói gì, Thái Hậu này quả thật là nhiệt tình, khóe miệng giật giật đang muốn khẳng định, nhận định, xác định nói cho bọn họ biết là mình không cần, thì tiếng của Xuất Trần vang lên: "Về điểm này con sẽ dạy nàng, không cần đến các ma ma dạy dỗ nàng." Vừa nói vừa đem Lục Tiểu Thanh kéo về phía mình.

Lục Tiểu Thanh lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội thuận theo đà kéo nhanh chóng lại gần Xuất Trần, Gia Luật Giá Huyên cười đến mức đỏ mặt, nói: "Xuất Trần che chở Tiểu Thanh như vậy, mẫu hậu cũng chỉ là muốn tốt cho hai người thôi mà." Vốn mọi chuyện diễn ra rất tốt, lại bị Lục Tiểu Thanh làm náo loạn cả lên, làm hại mình không để ý đến thân phận, cười thành ra như thế này đây, đánh mất hết cả uy nghiêm của Thiên Tử.

Xuất Trần kéo Lục Tiểu Thanh qua bảo hộ ở phía sau mình, mỉm cười nói: "Mẫu hậu cùng vương huynh cũng đừng quan tâm đến những chuyện này, buổi biểu diễn ngày hôm nay quả thật rất đặc sắc, mọi người nên xem diễn thì hơn." Nói xong, lôi kéo Lục Tiểu Thanh trở về chỗ của mình, ba người có địa vị cao nhất ở phía sau, ai nấy đều vẻ mặt nhẹ nhõm nhìn hai người nắm tay nhau bước về chỗ ngồi của mình, vốn tìm Lục Tiểu Thanh tới là muốn biết hai người bọn họ thật sự có tình cảm hay không, tuy rằng Lục Tiểu Thanh trả lời thật sự là rất khôi hài, bất quá nhìn thái độ bảo vệ nàng của Xuất Trần, xem ra tình cảm của hai người rất tốt.

Sau khi ngồi trở lại vị trí, Lục Tiểu Thanh không khỏi rùng mình một cái nhỏ giọng nói: "Mẫu hậu của ngươi rốt cuộc là muốn làm gì vậy? Cư nhiên lại ở trước mặt mọi người hỏi vấn đề như vậy, bà ấy chẳng lẽ không biết ta vẫn là hoàng hoa khuê nữ hay sao? Đây không phải là đang dạy hư trẻ nhỏ hay sao?"

Xuất Trần tựa vào trên lưng Lục Tiểu Thanh cười nói: "Chẳng phải là ngươi đều trả lời từng câu một hay sao? Mấy vấn đề này ngươi không trả lời thì tốt rồi, cư nhiên lại có ý nghĩ kỳ lạ đi nói có với không có, biết rõ mẫu hậu chính là muốn nhìn ngươi một chút, ngươi lại sáp đến gần hơn, về sau xem cuộc sống của ngươi có còn được dễ chịu hay không nhá."

Lục Tiểu Thanh lập tức nở nụ cười xán lạn: "Là bọn họ hiểu lầm mà thôi, ta cũng đâu có nói gì thêm, không cần đổ hết trách nhiệm lên đầu ta như thế."

Xuất Trần khẽ cười nói: "Vậy ngươi nói thử cho ta nghe xem câu cuối cùng của ngươi là có ý gì? Lời nói lộ liễu như vậy mà ngươi cũng nói ra được."

Lục Tiểu Thanh hắc hắc cười nói: "Ngươi cũng đừng nghĩ linh tinh, ta bất quá chỉ là nói cho bọn họ nghe mà thôi, cũng không phải là nói cho ngươi nghe, bọn họ không phải là chỉ muốn biết quan hệ giữa chúng ta có được tốt hay không thôi sao? Ta liền nói cho bọn họ một chút ái muội, để cho bọn họ đoán mò."

Xuất Trần lắc đầu mỉm cười nói: "Ngươi đó, lá gan của ngươi quả thật là lớn. Về sau đừng nói như vậy nữa, ta thì không sao, nhưng ngươi có muốn được gả đi hay không đây?"

Lục Tiểu Thanh ngước đầu lên nói: "Nếu người chỉ bởi vì một vài lời đồn đại liền đã khinh thường ta, ngươi nói xem ta có thể đặt người như thế vào trong mắt hay không?"

Xuất Trần gật gật đầu nói: "Nói cũng đúng." Vừa nói vừa ôm sát Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh cảm giác được tay của Xuất Trần rất lạnh, không khỏi nói: "Rất lạnh sao? Có phải thân thể cảm thấy không được thoải mái hay không? Sao ta lại cứ có cảm giác đêm nay ngươi là lạ sao ý? Có muốn đi về trước hay không?"

Xuất Trần gác đầu lên trên vai Lục Tiểu Thanh, thấp giọng nói: "Chờ bắn pháo hoa xong chúng ta sẽ trở về, đó là thời điểm cầu cho một năm tiếp theo được ăn no mặc ấm, dân chúng sẽ có cuộc sống tốt hơn."

Lục Tiểu Thanh gật gật đầu, ngẫm lại chờ một lát cũng không sao, chắc cũng chỉ là cảm mạo thôi, lúc về uống nhiều canh gừng là sẽ đỡ, tuy rằng thân thể yếu thì cùng lắm cũng chỉ phải nằm trên giường hai ngày thôi, lập tức cũng không chú ý nữa, hưng trí bừng bừng bắt đầu xem màn biểu diễn cầu lửa.

Giữa sân có mười hai người đang biểu diễn, trong tay mỗi người trái cầm một quả cầu lửa, phải cầm một quả cầu lửa, quả cầu lửa kia không biết là làm từ cái gì, chỉ nhỏ bằng quả bóng, một đầu được thắt bởi sợi dây thừng bằng sợi bông, đang theo đừng động tác vung lên hạ xuống của người điều khiển sợi dây thừng đó mà múa may xoay tròn nhìn rất đẹp mắt, lúc thì bay lên không trung, lúc thì lại quay về, hai mươi tư quả cầu lửa ở ban đêm lại phá lệ sáng rực đẹp mắt, ở không trung xẹt qua từng đường cong rực rỡ, thỉnh thoảng lại được người biểu diễn tung lên giữa không trung, lúc rơi xuống lại vừa vặn tiếp được, động tác vừa chuẩn xác lại tương đối khó.

Lục Tiểu Thanh không khỏi mặt mày hớn hở chăm chú nhìn, xiếc và ảo thuật ở thời hiện đại cũng là muôn màu muôn vẻ như thế này, cực có tính khiêu chiến, so với chương trình xiếc và ảo thuật chiếu trên TV ở hiện đại, thì được xem trực tiếp như lúc này càng có cảm giác như đã lạc vào một cảnh giới kỳ lạ. Quần chúng quây xung quanh thành nửa vòng tròn, không khỏi đều cùng kêu lên ủng hộ, tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi vang vọng.

Mười hai nghệ nhân biểu diễn, vung hai mươi tư quả cầu lửa khi thì xếp thành hàng, khi thì phân tán, có khi lại được tung lên cao, biến hóa rất phiền phức, bộ pháp làm cho người xem hoa hết cả mắt, nhìn màn biểu diễn càng lúc càng đến gần, Lục tiểu Thanh vỗ tay hoan hô đến rát cả tay, thấy mười hai người kia đi cách mọi người mấy thước xa thì đứng lại, chậm rãi làm thành hình dạng hoa mai, quả cầu lửa ở trong tay bay lượn đón gió, xu thế như là sắp kết thúc màn biểu diễn.

Lục Tiểu Thanh mắt ngọc không chớp nhìn giữa sân, đoán rằng màn biểu diễn này sắp kết thúc, chắc họ đang làm tạo hình cuối cùng, tạo hình cuối cùng này nhưng lại là màn hoàn mỹ nhất trong suốt buổi biểu diễn, khẳng định sẽ tạo ra kinh hỉ.

Chỉ thấy mười hai người làm thành hình dạng hoa mai, lúc âm nhạc đến đoạn cao trào, đồng loạt cùng ném tất cả quả cầu lửa lên trên không trung, giữa không trung quả cầu lửa như thái dương sáng chói, ở dưới sự điều khiển dây thừng bằng sợi bông khéo léo của mười hai nghệ nhân, rất nhanh xoay tròn, đan chéo vào nhau, cư nhiên ở một khắc cuối cùng đội hình thay đổi, Lục Tiểu Thanh không khỏi mở to hai mắt, hưng phấn kéo Xuất Trần đang chôn ở trên bả vai mình: "Mau nhìn, mau nhìn, đừng bỏ lỡ, cư nhiên lại thay đổi vị trí, cái này phải yêu cầu có trình độ cao mới làm được đó." Xuất Trần bị nàng dùng sức kéo, cũng liền ngẩng đầu lên nhìn vào giữa sân.

Mười hai người ở trước khi quả cầu lửa chưa rơi xuống, rất nhanh đổi vị trí, tiếp theo liền vội vàng kéo thân dây thừng để cho quả cầu lửa rơi xuống, Lục Tiểu Thanh ngừng thở khẩn trương nhìn, giữa ánh sáng chói mắt dây thừng của một nghệ nhân bị quấn vào dây thừng của đồng nghiệp, dây thừng trong tay tung đi lập tức mất chính xác, không phải là nhanh nhẹn tiếp lấy, ngược lại trực tiếp tung dây thừng về phía này.

Lục Tiểu Thanh ngẩn người, quả cầu lửa được dây thừng quăng về phía này, thay đổi góc độ bay thẳng về phía Lục Tiểu Thanh cùng Xuất Trần, thế tới rất mạnh, khoảng cách lại gần, mọi người còn chưa kịp phản ứng, quả cầu lửa đã muốn bổ nhào vào trước mặt Lục Tiểu Thanh.

Gia Luật Cuồng Sở ở phía đối diện kinh hãi, phi thân một cái, nhảy lên liền hướng hỏa cầu chộp tới, Gia Luật Giá Huyên ngồi ở trên cao mặt cũng biến sắc, hét lớn: "Cẩn thận." Trong tay đang cầm ly rượu không chút suy nghĩ liền ném về phía quả cầu lửa.

Lục Tiểu Thanh không kịp phản ứng, chỉ nhìn thấy quả cầu lửa đang nhắm ngay mặt mình mà bay tới, khoảng cách mấy thước không đủ cho nàng kịp có phản ứng, kinh hãi trong lúc nhất thời cư nhiên ngay cả một một tiếng kêu sợ hãi cũng không thốt ra được, theo bản năng đưa tay ra chắn kình phong đang đánh tới của quả cầu lửa.

Tay còn chưa vươn ra, Lục Tiểu Thanh chỉ cảm thấy Xuất Trần ở phía sau kéo nàng về phía sau, tay trái rất nhanh cầm đôi đũa ở trên bàn lên, bóng trắng nhoáng lên một cái liền bắt được quả cầu lửa kia, trong nháy mắt quả cầu lửa kia chạm phải chiếc đũa của Xuất Trần, ầm một tiếng nổ tung, mà ở trước mặt Xuất Trần cùng Lục Tiểu Thanh giống như có một tầng che chắn cho hai người vậy, quả cầu lửa nổ mạnh như vậy nhưng cũng không bắn vào người bọn họ.

Lục Tiểu Thanh nháy mắt mấy cái nhìn Gia Luật Cuồng Sở đang bổ nhào qua, thấy hắn chỉ nhìn mình một cái, liền nhìn về phía Xuất Trần, mà Gia Luật Giá Huyên đang ngồi ở trên cao cũng đồng thời ngồi phịch xuống ghế, Lục Tiểu Thanh mờ mịt nhìn thoáng qua xác của quả cầu lửa ở dưới đất, cư nhiên lại làm từ khối sắt, thật mạnh.

Xuất Trần chậm rãi hạ tay cầm đũa xuống, tựa vào trên vai Lục Tiểu Thanh nói: "Ngươi không sao chứ?"

Lục Tiểu Thanh lấy lại bình tĩnh, cúi đầu nhìn tay trái Xuất Trần đang nắm chiếc đũa, lắc đầu nói: "Ta không sao." Vừa sợ vừa kinh ngạc nói: "Xuất Trần, ngươi cư nhiên lại biết võ công?" Vừa nói vừa kinh hỉ ngước đầu lên nhìn Xuất Trần.

Chỉ thấy Xuất Trần sắc mặt tái nhợt, mỉm cười nói với Lục Tiểu Thanh: "Không có việc gì là tốt rồi." Lục Tiểu Thanh cảm thấy có chỗ không thích hợp, chỉ thấy Xuất Trần đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, bắn tung tóe lên quần áo của cả hai người, trên áo khoác choàng lông cừu trắng muốt không pha một chút tạp sắc nào, từng giọt máu tươi chậm rãi nhỏ xuống, tựa như hoa đào trong tuyết, hết sức tiên diễm, hết sức xinh đẹp.