Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 970




“Vì sao lại tấn công dốc Đại Mãng?” Đan Châu hỏi.

“Tướng quân, Gada Zampu bảo chúng ta tới Đại Khang, chỉ là để uy hiếp, cũng không phải thật sự muốn chiếm thành Tây Xuyên”.

Vu Triết nói: “Tình thế bây giờ rất bất lợi cho chúng †a, nên lùi!”

Thổ Phiên đã hỗn chiến mấy năm liên tục, cũng không chịu được cuộc chiến tranh với Đại Khang.

Chỉ là thấy triều đình Đại Khang mềm yếu, muốn học: Đảng Hạng và Khiết Đan tới tống tiền thôi.

Đan Châu dẫn người tới Đại Khang, thực tế chỉ là sợ hãi, thuận tiện muốn tống tiền.

Cho dù không mang được gì quay về, Thổ Phiên trong khoảng thời gian này, hai mươi ngàn người cũng có thể lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, không cần Gada phải cung cấp lương thực.

Đánh đá nhiều năm như vậy, Gada thật sự rất túng quẫn, chỉ thể tiết kiệm một tí thì một tí.

Tấn công phủ thành Tây Xuyên, xem như là Đan Châu tự quyết định.

Thật ra gã cũng biết, với hai mươi ngàn người thì rất khó đánh hạ được tường thành cao lớn của Tây Xuyên, gã chỉ muốn thử xem. 

Nếu may mắn mà đánh hạ được, đó chính là một chiến công lớn.

Cho dù không đánh hạ được, cũng chẳng tổn thất gì.

Dù sao thì binh lính Đại Khang vừa thấy bọn họ đến là đã chuồn mất, nhàn rỗi cũng nhàn rỗi rồi, coi như chơi luyện binh đi.

Hơn nữa đây cũng là một loại thái độ, lực uy hiếp càng mạnh.

Chỉ là ai biết được nửa đường lại nhảy ra một tên Kim Phi, lập tức phá rối kế hoạch của Đan Châu.

Với thái độ bên ngoài của Cửu công chúa, bây giờ mà lùi lại, chắc chắn Đại Khang sẽ không đồng ý cống nạp.

Kế hoạch tống tiền Đại Khang cũng thất bại hoàn toàn.

“Tiên sinh, ta không cam lòng!" Đan Châu nói.

Đúng vậy, gã không cam lòng.

Dưới tay Gada không chỉ có một mình gã là tướng lĩnh thân tín, Đan Châu cũng nỗ lực tranh đấu, đánh bại mấy đối thủ cạnh tranh, mới lấy được công việc béo bở này.

Bây giờ thất bại quay về, chắc chắn sẽ bị mấy đối thủ cạnh tranh cười nhạo. 

“Tướng quân, đàn ông nên bỏ thì bỏ, thắng bại là chuyện thường của nhà binh, chúng ta cũng đâu phải chưa từng bại trận? Đâu phải chưa từng bị xem thường?”

Vu Triết quá hiểu Đan Châu, cũng biết nên khuyên như thế nào: “Chính những người lúc trước chê cười chúng ta, bây giờ còn ai dám khinh thường tướng quân?”

“Tiên sinh, lần này không giống”, Vu Triết nói: “Trước khi đi, Gada đại nhân đã nói với ta, cuộc chiến này, liên quan đến sự sống còn của bộ lạc, tuyệt đối không được. thất bại!"

“Đương nhiên là ta biết không thể thất bại, nhưng bây giờ ngựa chiến đã hết rồi, núi Bảo Nhi và cửa thành Đông, chỉ sợ đã rơi hết vào tay Đại Khang, cửa thành Bắc. cũng không giữ được, chúng ta bại rồi! Nếu vẫn dừng lại ở Xuyên Thục, chờ Trần Văn Nhi điều quân chỉ viện ở các. nơi tới, muốn chạy cũng không được!”

Vu Triết nói: “Tướng quân, chỉ cần vẫn sống tiếp, chỉ cần trong tay có binh, chúng ta vẫn có cơ hội xoay chuyển, chết rồi thì không còn gì nữa!”

“Tiên sinh, bây giờ chúng ta không đi được nữa rồi!”

Đan Châu thở dài, nói: “Chuyện tới nước này, ta cũng không gạt tiên sinh, lính trinh sát nói, sông Kim Mã luôn có đội tàu qua lại tuần tra, chúng ta muốn quay về, chắc chắn Kim Phi sẽ phá cầu!”

“Tướng quân, ta cũng biết không dễ qua sông Kim Mã”. Vu Triết nói: “Thật ra thứ đáng sợ thật sự không phải phá cầu, mà là Kim Phi sẽ xả lũ!” Đan Châu nghe vậy, sắc mặt không khỏi trắng bệch. Đúng vậy, lúc trước Kim Phi đã làm một lần.

3000 binh lính tinh nhuệ, cho dù kẻ địch ở đâu cũng không nhìn thấy, tất cả đã bị lũ lụt cuốn sạch.

Kim Phi có thể làm một lần, tại sao không thể làm lần thứ hai?

“Nếu tiên sinh đã hiểu, vậy tại sao còn khuyên ta lui lại?” Đan Châu nói: “Vứt núi Bảo Nhi, chắc chắn là miệng cống sông Hộ Thành cũng mất, phía nam của sông Hộ 'Thành luôn nghiêng về phía sông Kim Mã, hướng nam chính là chỗ chết, chúng ta có thể lùi về đâu?”