Truyền mệnh lệnh xong, Đan Châu xoáy người vào lều chính, lệnh cho cận vệ mặc giáp cho gã.
Vu Triết vội vàng chạy theo vào trong.
Đan Châu không đợi Vu Triết nói đã giành trước: "Tiên sinh, không thể để mất núi Bảo Nhi, không thì bên phía trái doanh trại ta gặp nguy đến nơi, vậy nên xin ngài đừng khuyên tai"
“Tất nhiên là ta biết không thể để mất núi Bảo Nhi được, cũng biết hiện giờ ngài rất phẫn nộ, không phải ta ngăn trở tướng quân xuất binh, chỉ muốn khuyên tướng quân chớ có quên thân phận của mình!"
Vu Triết nói: "Tướng quân ngài là nòng cốt của đại quân, liệu ngài có từng suy xét rằng nếu ngài xảy ra sơ xuất gì thì đại quân phải làm sao mới được đây?"
"Ta dẫn theo người của 3 Kỳ Thổ Phiên, với đám gà giò Đại Khang đó thì ai có thể làm khó dễ được ta?"
Đan Châu vừa ra hiệu cho cận vệ mặc giáp cho mình, vừa nói như trút giận.
Quân An Hưng đến từ Miên Châu, không đáng để lo, thế nhưng quân Trường Tín lại có qua lại rất sâu với Kim Phi, lính trinh sát nói khoảng thời gian trước đã đi theo thủ hạ của Kim Phi là Trương Lương tiêu diệt thổ phỉ ở Quảng Nguyên một thời gian dài, chắc chắn trong tay có cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, giờ này lại đang đêm, lỡ như bọn chúng âm thầm bắn tên thì tướng quân định phòng thế nào?"
Vu Triết nói: "Huống chỉ doanh trại còn cần tướng quân ở lại trấn thủ, nếu không có chuyện bất ngờ thì ai sẽ là người ra quyết định?"
"Còn chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện ở núi Bảo Nhi chứ?" Đan Châu tay thì thắt núi, hỏi lại.
Vừa dứt lời, một cận vệ chạy vào trong: "Tướng quân, người Đại Khang lại chạy xuống từ dốc Đại Mãng!"
Đan Châu đang ôm lửa giận, không tiện phát hỏa với Vu Triết, tên cận vệ chạy vào như buồn ngủ gặp chiếu manh, bị Đan Châu đạp cho một phát vào ngực, cả người văng ra ngoài lầu.
"Chuyện nhỏ nhặt thế này mà cũng phải nói với ta ư?" Đan Châu gào lên: "Phái lính tuần tra làm thịt bọn chúng!"
Đan Châu cũng là cao thủ, cận vệ bị đá cho hộc máu nhưng vẫn bò dậy nói: "Tướng quân, lần này khác với mọi lần, tràn xuống dưới đều là người Đại Khang, hiện đang bày trận rồi!"
"Bọn chúng định đánh úp à? Hay lắm, ta đỡ phải đi kiếm bọn chúng!"
Cái chết Tuka là một sự đả kích quá lớn với Đan Châu, bấy giờ gã đã hơi mất lý trí, hoàn toàn mặc kệ mệnh lên trước đây, quát lên: "Nổi trống, tập kết toàn quân, vây công dốc Đại mãng!"
Vu Triết thấy mọi chuyện sắp mất kiểm soát thì xông lên thẳng tay tát cho Đan Châu một cái: "Bình tĩnh!"
Cận vệ vội vàng cúi găm mặt xuống, làm bộ như không nhìn thấy gì hết.
Đan Châu cũng bị choáng bởi cái tát của Vu Triết. Gã sửng sốt hồi lâu rồi mới hoàn hồn.
Thế nhưng gã lại không hề tức giận, ngược lại còn khom người hành lễ với Vu Triết: "Đa tạ tiên sinh!"
Bản thân là lão tướng, Đan Châu biết Vu Triết đã làm đúng.
Gã đã bị cơn giận làm mụ mị đầu óc, nếu cứ để mặc bản thân hồ đồ thì rất có thể sẽ chết không có chỗ chôn!
Vu Triết thấy gã như vậy thì mới dám yên tâm, phất tay nói: "Tướng quân, hiện nay chưa rõ tình hình ra sao, không nên hành động bộp chộp, vẫn nên thăm dò cho rõ rồi hằng quyết định nên làm thế nào”.
"Tiên sinh nói có lý!"
Đan Châu quay đầu lại nhìn thoáng qua cái khay, vừa định nói chuyện thì đột nhiên nghe tiếng đùng đoàng ở bên ngoài.
Đan Châu cũng chẳng màng chuyện thu xếp đầu Tuka nữa, vội vàng chạy ra khỏi lều chính theo Vu Triết.
Ở sườn tây núi Đại Mãng, từng luồng lửa sáng phóng tít lên cao, sau đó nổ tung giữa không trung với đủ màu sắc ánh sáng.
Khoảng thời gian gần đây, nhân viên hộ tống đã liên tục dung bom chớp sáng để quấy phá lính gác đêm của quân Thổ Phiên.
Người xưa ngu muội, khi gặp phải những thứ khó hiểu thì sẽ suy đoán theo hướng mê tín.
Trong doanh trại Thổ Phiên đã dần có người xì xâm to nhỏ, rằng Thần Quang Đại Tiên hiển linh, thế nhưng lại không hề phù hộ bọn họ mà là đi phù hộ kẻ địch ở dốc Đại Mãng.
Nhưng cũng có người cho rằng Thần Quang Đại Tiên tỏa ra ánh sáng bảy màu, còn ở dốc Đại Mãng chỉ có ánh sáng màu trắng, vậy thì không phải là Thần Quang Đại Tiên thật rồi.