Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 840




 Đây là do mẹ hắn yêu cầu, mỗi lần nhìn thấy Kim Phi đều phải hành lễ.  

 

Lúc đầu Kim Phi vẫn không quen, sau đó yêu cầu mấy lần nhưng Mãn Thương vẫn cứ thế nên y cũng đành mặc kệ.  

 

 

“Ngươi đến đúng lúc lắm, ta muốn dẫn… À phải rồi, cô tên là gì?”, Kim Phi nhìn nữ nhân công.  

 

 

“Thưa tiên sinh, ta tên là Vạn Vũ Hồng”, nữ nhân công đáp.  

 

 

“Tên hay lắm”, Kim Phi khen ngợi, sau đó nói: “Ta muốn dẫn Vạn Vũ Hồng đến núi Thiết Quán một chuyến”.  

 

 

“Được”, Mãn Thương cúi người xuống đáp.  

 

Advertisement

 

“À phải rồi, ở xưởng còn những người có hoàn cảnh như cô, tỷ tỷ ở làng Tây Hà, còn đệ thì ở núi Thiết Quán không?”, Kim Phi hỏi.  

 

 

“Theo ta biết chắc là không còn”, Vạn Vũ Hồng đáp.  

 

 

“Vậy vất vả cho hai người quá rồi”.  

 

 

“Không vất vả gì cả, cuộc sống bây giờ đã tốt hơn lúc ở quận thành rất nhiều”.  

Advertisement

 

 

“Dù nói thế nào, để hai tỷ đệ các cô chia cách nhau là không nên”.  

 

 

Kim Phi nhìn Mãn Thương: “Sau này nếu gặp tình huống tương tự thì phải đón đứa trẻ đến làng Tây Hà luôn”.  

 

 

“Vâng”, Mãn Thương đáp.  

 

 

“Chúng ta đi thôi”, Kim Phi dẫn Vạn Vũ Hồng ra khỏi xưởng: “Phải rồi, cô biết cưỡi ngựa không?”  

 

 

“Trước đây trong nhà từng nuôi hai con ngựa, ta không biết cưỡi lắm nhưng đi đường bình thường thì vẫn ổn”, Vạn Vũ Hồng đáp.  

 

 

“Vậy ta không bảo người chuẩn bị xe ngựa nữa, chúng ta cưỡi ngựa sẽ nhanh hơn”.  

 

 

Kim Phi bảo Đại Lưu chuẩn bị ngựa, sau đó hỏi: “Cô xuất thân từ gia tộc lớn nhỉ?”  

 

 

Giáo dục phổ cập ở Đại Khang rất thấp, người dân thường đặt tên rất tùy ý.  

 

 

Quan Hạ Nhi, Quan Tiểu Nga đã được xem là tên hay ở trong làng rồi, rất nhiều cô gái đều được gọi là A Trân, A Hương, A Liên, còn nam thì tên là Thiết Thùy, Cẩu Đản, Đại Ngưu, Trụ Tử v.v., xác suất trùng tên cực kỳ cao.  

 

 

Cái tên Vạn Vũ Hồng này không phải quá đặc biệt nhưng vừa nghe đã biết do người có đọc sách đặt tên.  

 

 

Hơn nữa trong nhà từng nuôi ngựa, đệ đệ còn biết vẽ tranh, gia đình bình thường không có điều kiện này.  

 

 

“Cũng không tính là gia tộc lớn gì, trước đây cha ta là quản sự doanh trại của quân Thanh An, sau đó quân Thanh An bị đánh bại, bệ hạ vô cùng tức giận, cha ta và rất nhiều thúc bá đều bị bắt, người trong nhà cũng bị bán ra ngoài, mẹ ta bị thương trong lúc cả nhà bị tịch thu tài sản, sau đó thì bị bệnh chết vài ngày trước khi tiên sinh đến chỗ người môi giới”.  

 

 

“Nén bi thương”, Kim Phi tháp giọng nói.  

 

 

Triều đình mục nát, người chịu khổ luôn là người dân.  

 

 

Đồng thời Kim Phi cũng cởi bỏ được nghi ngờ trong lòng.  

 

 

Thảo nào đệ đệ của cô ấy còn nhỏ đã biết vẽ tranh, thì ra là gia truyền.  

 

 

“Đều đã qua rồi, nhờ ơn tiên sinh mà bây giờ ta và đệ đệ đều sống rất tốt, mẹ ở dưới hoàng tuyền mà biết cũng sẽ biết ơn tiên sinh nhiều lắm”, Vạn Vũ Hồng cảm kích nói.  

 

 

Lúc đầu ở chỗ bọn buôn người, cô ấy thật sự rất tuyệt vọng.  

 

 

Nếu không phải vì không yên lòng đệ đệ, có lẽ cô ấy đã tự sát rồi.  

 

 

Sau đó Kim Phi mua lại bọn họ, không bị bắt nô dịch mà cho cô ấy một công việc.  

 

 

Mặc dù công việc trong xưởng luyện sắt vừa bẩn vừa mệt, nhưng ở đây sẽ không ai xem thường cô ấy. Sau khi sản xuất dây chuyền, mỗi tháng đều có ba ngày nghỉ, cô ấy có thể lấy tiền lương mua một ít đồ ăn ngon, sau đó đến núi Thiết Quán thăm đệ đệ, sướng hơn làm người hầu một trăm lần.  

 

 

Thế nên Vạn Hồng Vũ thật lòng biết ơn Kim Phi.  

 

 

“Vạn cô nương nói quá rồi”.  

 

 

Kim Phi không muốn nói đến chủ đề nặng nề này bèn đổi chủ đề khác: “Chắc Vạn cô nương biết chữ nhỉ, tại sao không đến thương hội làm chưởng quầy?”  

 

 

Mặc dù cô ấy đến xưởng luyện sắt khá sớm, nhưng sau đó cũng có một lần Đường Tiểu Bắc công khai tuyển dụng chưởng quầy nữ trong làng, người ở trong làng đều có thể đăng ký.  

 

 

“Ta biết được một ít chữ, nhưng… nhưng khả năng tính toán của ta rất kém”.  

 

 

Vạn Vũ Hồng đỏ mặt gãi đầu: “Lúc Tiểu Bắc phu nhân chọn chưởng quầy, điều kiện đầu tiên cũng không đạt”.