Thấy một nữ nhân công đang chuyển động cánh tay ở bên khung sắt, để di chuyển khối sắt.
Khối sắt đó ít nhất phải nặng vài trăm kí, nữ công nhân đã nhấc khối sắt đó lên một cách nhẹ nhàng.
Đợi khi nữ nhân công đó đặt khối sắt xong, Kim Phi mới bước tới, nhìn xong quanh khung sắt.
Bình thường xưởng rèn sắt đều mua về các khối sắt nhỏ thì mười mấy kí, có rất nhiều khối lớn.
Làm ra một sản phản bình thường cũng không nặng, cho nên Kim Phi chưa chế tạo ra những thiết bị nặng, thỉnh thoảng có vài đồ vật nặng, vài người cùng nhau khiêng lên là được rồi.
Nhưng nữ nhân công sử dụng khung sắt, không chỉ có cánh tay, nó còn được trang bị một bộ bánh răng, mặc dù rất đơn giản nhưng nó vẫn giữ nguyên được nguyên lí ban đầu, có thể nâng vật nặng mà không tốn nhiều sức.
“Cái này là ai làm vậy?”
“Kim Phi chỉ vào khung sắt hỏi: “Là Mãn Thương làm sao?”
Mãn Thương là người trải qua sự cực khổ, hơn nữa trên người có tật, vì vậy với cuộc sống bây giờ, rất cảm kích, hơn nữa làm việc cũng rất chăm chỉ, lần nào Kim Phi giao việc hắn cũng sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành.
Quản lý xưởng luyện kim hết lòng đào tạo các nữ đệ tử.
Tiếc là Mãn Thương thiên bẩm có hạn, học mọi thứ cũng coi là nhanh nhẹn, nhưng thiếu sự sáng tạo, Kim Phi dạy gì thì học đó, trên cơ bản không biết dựa theo tình hình mà ứng biến.
Không ai là hoàn hảo, Kim Phi đã rất hài lòng với Mãn Thương.
Đương nhiên, nếu hắn có thể mở mang đầu óc, thì sẽ càng tốt.
“Bẩm tiên sinh, không phải Mãn Thương, là... là đệ đệ của ta làm ạ!”
Nữ nhân công sợ Kim Phi nổi giận vì đã lãng phí sắt thép, vội giải thích: “Tiên sinh, những ống sắt này vẫn có thể tháo ra sử dụng, còn mấy bánh răng này... sau này có thể trừ vào lương của ta”.
“Đồ tốt như vậy tại sao phải tháo gỡ nó?”
Kim Phi an ủi: “Cô không cần lo lắng, sẽ không trừ lương của cô, còn phải khen thưởng cho đệ đệ của cô!”
“Cảm tạ tiên sinh!”
Số lần mà nữ nhân công này tiếp xúc với Kim Phi không ít, biết lời Kim Phi đã nói thì sẽ làm nên không lo lắng nữa.
“Đệ đệ của cô có thể làm ra đồ tốt như vậy, khẳng định là rất lợi hại”.
“Đúng vậy, đệ đệ của ta rất thông minh”.
Nữ nhân công khen ngợi đệ đệ cô trước mặt Kim Phi, còn vui mừng hơn là khen cô, cười nói: “ Lúc nó 3 tuổi đã biết chữ, 5 tuổi có thể đọc sách, chỉ là nó quá trầm tính, không thích nói chuyện, mỗi ngày chỉ lấy cành cây viết viết vẽ vẽ trên mặt đất, cũng không biết nó vẽ cái gì.
“Cũng là một thiên tài, đệ đệ cô ở đâu, dẫn đến gặp ta”.