Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 542




 Ta sợ mất mặt với tổ tiên nên không cho nó đi, mấy ngày sau Lương Tử đến rủ nó đến làng Tây Hà.  

 

Kể từ khi gia nhập đội cựu binh, tiền Xuyên Tử kiếm được trong mấy tháng còn nhiều hơn tiền ta kiếm một đời, nhà cũng không phải lo cái ăn nữa.  

 

Cầm tiền của tiên sinh nên bán mạng cho tiên sinh là điều hiển nhiên.  

 

Hơn nữa, đánh thổ phỉ là trừ hại cho dân, chết là vinh, sau này ai gặp ta và Nê Oa Tử cũng không dám coi thường chúng ta!  

 

Advertisement

Lão hán thật sự không trách tiên sinh, có thể làm cận vệ của tiên sinh là phúc khí của Xuyên Tử, so với làm thổ phỉ còn tốt hơn gấp vạn lần!"  

 

"Ta cũng không trách tiên sinh, đợi ta lớn ta cũng sẽ làm thân vệ cho tiên sinh giống cha ta, đi đánh thổ phỉ!"  

 

Nê Oa Tử cũng ngẩng đầu lên và nói.  

 

Advertisement

"Được, ta sẽ chờ cháu lớn lên!"  

 

Kim Phi vỗ vai đứa nhỏ: "Nhưng sau này cận vệ của ta không chỉ có biết đánh nhau, còn phải biết đọc biết viết, cho nên không thể bỏ sót bài tập!"  

 

"Chắc chắn sẽ không!"  

 

Nê Oa Tử gật đầu.  

 

...  

 

Nhiều người đến như vậy, nhân lực cuối cùng đã đủ.  

 

Kim Phi trước tiên yêu cầu Trương Lương chôn một cái nồi gần đó để nấu ăn, cho những người đàn ông ăn, sau đó chia họ thành ba đội.  

 

Đội có số lượng ít nhất sẽ đưa những cựu binh bị thương, đã chết và hài cốt của các nữ binh trở về làng Tây Hà.  

 

Đội lớn nhất chịu trách nhiệm hộ tống những tên cướp đến núi Miêu Miêu.  

 

Đội cuối cùng theo Kim Phi đến huyện phủ.  

 

Khi đến ngoài huyện phủ, trời đã chạng vạng sáng.  

 

Kim Phi nhìn thấy Thiết Chùy trong một khu rừng bên ngoài cổng thành phía tây.  

 

"Tiên sinh đúng là tính toán như thần, chúng ta tới không bao lâu, liền có người tới cửa thành gọi cửa".  

 

Thiết Chùy kích động chỉ vào một người bê bết máu nói: "Chúng ta không đợi quan binh mở cửa thành, liền đánh gục tên này, đem hắn về đây".  

 

"Có hỏi ra được gì không?"  

 

Kim Phi liếc nhìn người đàn ông và hỏi.  

 

Ai chưa từng trải qua sẽ không bao giờ biết được sự tra tấn trong thời phong kiến khủng khiếp như thế nào.  

 

Đại đa số đều không chịu được, cho nên những anh hùng nào có thể kiên trì đến cùng trong sách giáo khoa đều đáng được kính trọng.  

 

"Tiên sinh nói như vậy rõ là coi thường ta quá, vào tay ta mà còn không khai ra nữa sao?"  

 

Thiết Chùy nói: "Tên này thú nhận, bọn cướp phục kích Triệu tiên sinh lần này là do Triệu huyện ý, Bành lão gia, Chu lão gia ra lệnh!"  

 

"Quả nhiên là bọn họ!"