"Hạ Nhi, lên đi!"
Kim Phi vươn tay ôm Quan Hạ Nhi lên ngựa: "Tiểu Bắc, lên ngựa của Mộ Lam đi!"
"Vâng!"
Đường Tiểu Bắc đồng ý, nắm tay Khánh Mộ Lam và lên ngựa.
Advertisement
Lão Hắc cắt đứt dây buộc ngựa kéo xe, rồi sai cựu binh đánh xe ra giữa đường.
Tuy là đường chính, nhưng là đường núi, không rộng lắm, bị chiếc xe chặn kín đường.
A Mai mở cửa xe ngựa, từ bên trong lấy ra một chiếc nỏ cầm tay hạng nặng cùng một hộp tên.
Advertisement
Trọng nỏ nhiều bộ phận làm bằng thép, cán tên cũng làm từ gỗ rất nặng, tổng cộng lên tới hơn hai trăm cân, bình thường cũng rất ít nam binh có thể khiêng nó.
Nhưng A Mai, người trông gầy gò và yếu ớt, đã dùng hết sức nhấc chiếc hộp lên và đặt nó một cách chắc chắn trên lưng chiến mã kéo xe theo cách đã diễn tập trước đó.
"Lão Hắc, mang theo vị huynh đệ này đi!"
Kim Phi nhìn thấy người thợ săn liền quay lại dặn dò.
Nếu không có thợ săn đến báo tin thì có lẽ họ đã lao vào vòng vây của thổ phỉ.
Người thợ săn liều mạng nhắc nhở, Kim Phi cũng không thể mặc kệ sự sống chết của người ta.
"Lão Trương, mang hắn đi!"
Lão Hắc hét lên, một cựu binh gầy kéo người thợ săn lên ngựa.
Hí!
Thấy mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, Kim Phi lắc dây cương, cho ngựa phi nước đại trên đường núi.
Họ vừa đi thì bọn thổ phỉ đến.
Nhưng con đường núi nhỏ hẹp đã bị chặn bởi chiếc xe nằm ngang và những cái cây nhỏ.
Đợi khi chúng rời được cái xe ngựa, Kim Phi và những người khác đã cưỡi ngựa đi được ba dặm.
"Chết tiệt, đều là tại tên đần kia, nếu không phải hắn, Kim Phi căn bản không thoát được!"
Tên thủ lĩnh thổ phỉ trên mặt có vết sẹo cay cú nói.
Những kẻ thuê chúng sẵn sàng trả hai nghìn lượng bạc cho mạng sống của Kim Phi, một trăm lượng cho một cựu binh và năm mươi lượng cho một nữ binh.
Trong mắt của chúng, đám Kim Phi chính là một núi bạc.
Tuy rằng hắn phải chia tiền với hai tên thổ phỉ kia, nhưng chắc chắn sẽ cầm trong tay trên hai ngàn lượng.
Nhưng bây giờ ngân lượng đã chạy trốn rồi.
Về việc Khánh Hoài có trả thù sau khi giết Kim Phi hay không, tên mặt sẹo không quan tâm.