Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 454




 “Tiên sinh, bây giờ mỗi ngày chúng ta có thể tạo ra được mấy chục bánh xe sợi, nếu làm nhiều guồng quay tơ như vậy thì liệu sợi có bán được không?”  

 

Mãn Thương hơi lo lắng hỏi.  

 

"Đông Đông, ta uống chút nước, cô giải thích với Mãn Thương đi”.  

 

Advertisement

Kim Phi mỉm cười bưng chén trà lên.  

 

"Mãn Thương, Quảng Nguyên của chúng ta là nơi sản xuất sợi vải. Mỗi ngày, những con tàu lớn của vùng khác đến chỗ chúng ta mua sợi gai đậu kín bến cảng Quảng Nguyên. Đừng nói một ngày chúng ta chỉ làm ra mấy chục bánh xe sợi, cho dù làm nhiều gấp mười lần thì cũng hoàn toàn không cần lo bán không được, chỉ là vấn đề giá cả mà thôi”.  

 

Đường Đông Đông nói tiếp: "Chưa nói đến nhà họ Chu – gia đình kinh doanh vải số một quận thành, chỉ riêng nhà tôi ở thời điểm chưa sa sút, số lượng sợi gai chúng tôi cần dệt mỗi ngày đã nhiều hơn rất nhiều so với số lượng sợi gai mà chúng ta làm ra bây giờ”.  

Advertisement

 

“Tầm nhìn của ta hạn hẹp quá”, Mãn Thương ngờ nghệch gãi đầu: “Nếu đã như vậy thì sau khi làm xong bên xưởng lò ta sẽ tiếp tục làm guồng quay tơ”.  

 

"Mãn Thương, mỗi lần chỗ ngươi làm được mười guồng quay tơ thì hãy gửi sang cho Đông Đông”.  

 

Kim Phi nói tiếp: "Đông Đông, cô và hai vị trưởng làng sắp xếp một chút, bây giờ trời còn chưa lạnh, trước khi nhà xưởng mới được xây xong thì vẫn giống như chúng ta trước đây, cần phải dựng mấy lều trại, sắp xếp sớm cho phụ nữ bắt đầu đi làm, nhanh được chút nào hay chút đó.  

 

Trưởng làng, Tam gia, Mãn Thương, mọi người hãy phối hợp với Đông Đông”.  

 

“Không thành vấn đề”, mấy người họ lập tức đồng ý.  

 

"Thiết Tử ca, bây giờ có thêm nhiều miệng ăn như vậy, chúng ta cũng không thể chỉ dựa vào lương thực của núi Thiết Quán. Sau này mỗi lần trở về từ quận thành cũng phải mua một ít lương thực, tuyệt đối không thể để thiếu lương thực”.  

 

Kim Phi nói: "Bây giờ Nhuận Nương phụ trách phương diện này, huynh cần mua bao nhiêu thì có thể đến bàn bạc với Nhuận Nương”.  

 

“Đã rõ”, Lưu Thiết vội vàng gật đầu.  

 

"Vậy được, tạm thời sắp xếp như vậy đã, sắp tới ta sẽ ở trong làng, nếu có vấn đề gì, mọi người kịp thời báo cáo tìm hướng giải quyết”.  

 

Kim Phi đứng dậy nói: "Nếu không có việc gì khác, mọi người đi làm cả đi”.  

 

Sáng sớm hôm sau, cả làng trở nên nhộn nhịp.  

 

Sau mấy ngày những người đến từ làng khác rảnh rỗi và lo lắng ở sau núi và ở lối vào làng, cuối cùng bọn họ cũng có được công việc đầu tiên khi đến Làng Tây Hà.  

 

Chẳng mấy chốc, trên khoảng đất trống phía sau lò nung đã mọc lên không ít lều trại.  

 

Mấy lều trại ở những nơi khác trong làng đã bị phá bỏ, những người tới từ các làng khác đã tập trung đến lều trại mới.  

 

Trương Lương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.