Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2725




Tương vương lao ra khỏi hầm an toàn, phát hiện ra bên ngoài cửa hầm chỉ có một đội Ngự Lâm Quân khiến ông ta rất phẫn nộ.

“Ngự Lâm Quân đâu hết rồi, mau kêu bọn chúng tới đây hộ tống trãm ngay!”

“Bẩm bệ hạ, doanh trại của Ngự Lâm Quân đã bị phi thuyền ném bom xuống, chỉ sợ là không thể tới đây được nữa rồi ạ!"

Đại Thái giám đi theo phía sau thở hổn hển trả lời.

Đi ra khỏi hầm an toàn có một lối đi nhỏ, Tương vương còn chưa nhìn thấy được phi thuyền, nhưng nghe thấy Đại thái giám nói như vậy, ông ta nhanh chóng thoát ra khỏi đó, chạy đi xem doanh trại của Ngự Lâm Quân, nhìn thấy hai chiếc phi thuyền đang bay lơ lửng phía trên doanh trại, và những nhân viên hộ tống trên phi thuyền thì đang ném những quả lựu đạn và lọ dầu hỏa xuống dưới!

Ở phía sau vẫn còn chi chít những khinh khí cầu cũng đang bay về hướng doanh trại của Ngự Lâm Quân.

Tương vương lúc này mới ý thức được rằng những tiếng pháo nổ ban nãy thì ra là được truyền đến từ phía doanh trại của Ngự Lâm Quân!

“Ôi Ngự Lâm Quân của trãm!” Tương vương cảm thấy trái tim mình như đang rỉ máu vậy.

Vì để chống lại tiêu cục Trấn Viễn, Tương vương đã bỏ ra rất nhiều tiền bạc để thành lập đội Ngự Lâm Quân.

Mỗi bộ giáp bạc trên người của Ngự Lâm Quân đều có giá hơn trăm lượng bạc, và ngoài tiêu cục Trấn Viễn ra thì những vũ khí của họ cũng đều thuộc hàng tốt nhất.

Kết quả là hao tổn bao nhiêu tâm sức tạo ra Ngự Lâm Quân, còn chưa đối đầu trực diện với tiêu cục Trấn Viễn thì đã chết hết rồi...

“Bệ hạ, chúng ta mau chóng chạy đi thôi, có một chiếc phi thuyền đang bay về phía hoàng cung kìa!”

Thấy Tương vương đang đứng đờ người ra, đại thái giám nhanh chóng chạy tới kéo ông ta đi.

Tương vương cuối cùng cũng định thần lại, lập tức dẫn theo đại thái giám chạy về phía hậu viện.

Đại thái giám sững sờ một lúc rồi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Phi thuyền lúc này sắp bay tới hoàng cung rồi, bây giờ chạy ra cổng chính chẳng khác nào là tự chui đầu vào lưới, mà sân vườn phía sau hoàng cung có một cái cửa, thực phẩm thường ngày đều được những người nông dân và người bán thịt giao tới thông qua chiếc cửa này.

Tuy rằng chạy trốn từ cửa sau không hợp với thân phận của Tương vương, nhưng mà bây giờ làm gì có lo được nhiều đến thế, giữ được mạng sống là tốt rồi.

Thế nhưng khi chạy tới hậu viện, đại thái giám phát hiện Tương vương thế mà không đi cửa sau, mà lại đi về phía hậu cung.

Đại thái giám vừa thấy thế vội hỏi: “Bệ hạ, người đi về phía hậu cung làm gì vậy ạ?”

Vì để tránh có người làm nhiều loạn chốn hậu cung nên nơi này chỉ có một cái cửa, ra vào đều thông qua cái cửa này, những chỗ khác thì đến cái lỗ chó cũng không có.

Nếu như phi thuyền chặn ở trước cửa hậu cung thì Tương vương ở bên trong sẽ bị chôn vùi đến chết.

“Đừng nhiều lời nữa, cứ việc theo trãm!” Tương vương không quay đầu mà lao thẳng vào hậu cung.

Đại thái giám giậm chân, chỉ có thể dắt đám nô tì chạy theo.

Ông ta vốn tưởng Tương vương quay lại là để dắt theo vị quý phi nào đó chạy theo, nhưng không ngờ Tương vương sau khi chạy đến hậu cung không hề quay đầu mà chạy thẳng về phía hậu hoa viên, cuối cùng là dừng trước mặt một hòn núi giả.

“Người đâu, nhanh bê tảng đá này dịch ra chỗ khác!”

Tương vương chỉ vào một tảng đá to rồi nói.

Mấy tên nô tài cũng nhanh chóng đi lên phía trước, hợp lực bê tảng đá dịch sang một bên.

Bọn họ sau đó phát hiện, bên dưới hòn đá thế mà lại đè lên một dây xích sắt.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.zz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!