Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2684




Sau khi Hàn Phong ý thức được điểm này, cũng không khó xử nữa mà khuyên: “Tiên Sinh, tình thế phía trước đã rất nguy hiểm, phòng tuyến của chúng ta có thể bị phá vỡ bất cứ lúc

nào, ngài cần phải rời đi rồi!”

Nghe Hàn Phong nói như vậy, cuối cùng Tả Phi Phi cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô ấy vẫn luôn ngoan ngoãn phục tùng Kim Phi, lần này lại khuyên Kim Phi cùng Hàn Phong Phong: “Tiên sinh, Hàn Phong đại ca đã nói như vậy, ngài nhanh đi đi, ta sẽ lập tức thu dọn đồ đạc!”

“Phi Phi, cô cũng phải đi với bọn tôi!” Khánh Mộ Lam nói.

Tả Phi Phi do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu: “Được!”

Nói xong bèn quay về thu dọn đồ đạc.

“Các người đừng hao công tổn sức, ta đã nói rồi, ta sẽ không đi!” Kim Phi nói lại lần nữa.

“Tiên sinh, bây giờ không phải là lúc làm anh hùng, ngài đừng tùy hứng nữa!”

Khánh Mộ Lam nói: “Không phải lúc trước ngài đã nói rồi sao, một người chuyện nghiệp sẽ làm những việc chuyên môn, như vậy mới có thể phát huy được tối đa giá trị của mình.

Chuyên môn của ngài không phải là cầm đao đi liều mạng mà chuyên môn của ngài là trấn thủ chỉ huy, là chế tạo ra càng nhiều vũ khí mới ở phòng thí nghiệm, là viết ra những bài thơ khích lệ lòng người!

Bây giờ ngài là trụ cột của cả Thục Xuyên, nếu xảy ra chuyện không may, ngài biết sẽ có bao nhiêu người chết không?”

“Ta không làm anh hùng, những việc ta làm cũng là chuyên môn của bản thân!”

Kim Phi xoay người lấy ra một cây súng trường: “Bây giờ chúng ta bị động như vậy, không phải là vì chim ưng sao, ta đã chế tạo ra vũ khí có thể khắc chế chim ưng!”

Nghe Kim Phi nói như vậy, tất cả mọi người đều bị vũ khí trong tay y thu hút.

Bọn họ đều đã từng tiếp xúc với súng kíp, vì vậy vừa nhìn đã có thể nhìn ra, đây có lẽ cũng là một cây súng kíp.

Nhưng sự thật đã chứng minh, chim ưng bay quá cao, súng kịp cơ bản không bắn trúng nó.

Nhưng vì tin tưởng Kim Phi nên Hàn Phong vẫn hỏi: “Tiên sinh, cây súng này có thể đối phó với chim ưng thật sao?”

“Đương nhiên!”

Kim Phi lấy một viên đạn màu vàng óng từ trong túi ra, nhét nó vào nòng súng từ phía sau.

Cầm súng nhìn xung quanh, Kim Phi chọn một sườn núi sau đó nói: “Các người có nhìn thấy đá đỏ trên ngọn núi nhỏ đó không?”

Nhóm người Khánh Mộ Lam nhìn theo hướng ngón tay Kim Phi đang chỉ, chỉ thấy trên ngọn núi nhỏ ở phía xa xa, quả thực có một hòn đá đỏ.

Có lẽ hòn đá kia không nhỏ, nhưng vì khoảng cách tương đối xa nên trông hơi nhỏ.

“Tiên sinh, không phải ngài muốn nói khẩu súng này có thể băn trúng hòn đá đỏ kia đó chứ?”

Trên mặt Khánh Mộ Lam lộ ra vẻ không thể tin được. Ngay cả Hàn Phong và Hầu Tử cũng như vậy.

Hòn đá đó cách bọn họ ít nhất cũng khoảng 300m, ngoài cung nỏ hạng nặng ra thì bọn họ chưa nhìn thấy thứ gì có thể bắn xa như vậy.

“Các ngươi cứ nhìn đi!”

Kim Phi cười, sau đó năng khẩu súng trường lên, đặt báng súng lên trên vai, bắt đầu ngắm.

Nhóm người Hàn Phong thấy Kim Phi không giống như đang đùa, vội cầm ống nhòm của mình rồi ngắm hòn đá màu đỏ.