Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2666




Nếu Gada không bị Ngưu Bôn giết chết ở bên ngoài thành Tây Xuyên, khiến cho dân tộc Thổ Phiên lại một lần nữa rơi vào hỗn loạn, tình hình của Xuyên Thục chắc chắn sẽ càng khó khăn hơn so với bây giờ.

Sau khi nghe xong lời giải thích của Trịnh Phương, sự tức giận trong lòng Quan Hạ Nhi mới dịu xuống.

Cô giơ tay về phía Phạm Hải Châu: "Phạm tướng quân đứng lên đi, những chuyện khác sau này chúng ta nói sau, bây giờ nhanh chóng lên đường đi!"

"Vâng! quân Phạm Gia sẵn lòng làm tiên phong mở đường cho phu nhân!"

Phạm Hải Châu trả lời một tiếng, đứng lên ôm quyền với Quan Hạ Nhị, rồi xoay người rời đi.

Chẳng bao lâu sau, quân Phạm Gia đã thay đổi hướng đi và đi về phía trước để mở đường cho đại quân.

"Phu nhân, ta cũng được xem là người chứng kiến đứa bé Hải Châu này lớn lên, mặc dù có hơi ngây thơ, nhưng chắc chắn là một đứa nhỏ trung hậu và đáng tin cậy."

Triệu Nhạc lo lắng rằng Phạm Hải Châu sẽ để lại ấn tượng xấu với Quan Hạ Nhi nên sau khi lên ngựa đã thay anh ta nói mấy lời tốt đẹp.

Quan Hạ Nhi từ chối cho ý kiến mà hừ nhẹ hai tiếng, không nói gì nữa.

Triệu Nhạc vừa nhìn thấy phản ứng này của Quan Hạ Nhi liền biết là điều mình lo lắng vẫn xảy ra.

Ấn tượng của Quan Hạ Nhi về Phạm Hải Châu chắc chắn không tốt lắm.

Nhưng Triệu Nhạc có thể nhìn ra được Quan Hạ Nhi không muốn nói đến chủ đề này nữa, lúc này còn cố gắng thuyết phục cô thì chỉ có thể biến khéo thành vụng, nên khôn ngoan không nói thêm gì nữa, nhưng nhìn thoáng qua bóng lưng của Phạm Hải Châu thì chỉ có thể trách anh ta xui xẻo.

Có đôi khi đánh giặc cũng cần phải có may mắn.

Ví dụ như vị Phi tướng quân Lý Quảng ở kiếp trước của Kim Phi, có lòng dũng cảm, có khả năng điều hành quân đội, trung thành và tận tâm với hoàng đế nhà Hán, nhưng anh ta lại xui xẻo.

Trong lúc Vệ Thanh và Hoắc Khứ Bệnh đang giết người ở tiền tuyến thì Lý Quảng cùng đội ngũ lại lạc đường ở đồng cỏ, hơn nữa còn nhiều lần trì hoãn cơ hội chiến đấu một cách nghiêm trọng, cuối cùng lại tự sát trong xấu hổ và giận dữ.

Vì vậy, ở kiếp trước của Kim Phi, người ta nói rằng, Phùng Đường, Dịch Lão và Lý Quảng khó được phong tước.

Mặc dù trong việc này Lý Quảng có lý do của riêng mình, nhưng cũng có rất nhiều phần trăm liên quan đến sự may mắn.

Phạm Hải Châu quả thật là một cánh tay giỏi trong việc mang binh lính đi đánh giặc, cũng thật sự muốn giúp đỡ Kim Phi, chỉ tiếc là tính cách của anh ta quá thẳng thắn, lại không nhận được sự tin tưởng của Kim Phi và nguyên lão dưới quyền của Kim Phi, cho nên mới bị chặn lại ở kênh Cửu Liên.

Nhưng chiến tranh không thể lấy cớ, chỉ có thắng thua, thua trận chính là thua trận, Triệu Nhạc cũng không có cách nào khác, đành phải tìm cơ hội dạy dỗ Phạm Hải Châu nhiều hơn.

Trong mấy ngày tiếp theo, dưới sự thúc giục của Quan Hạ Nhi, cả đội đã chạy với tốc độ cao nhất.

Trên đường đi còn gặp phải một lần mai phục của quân Tân vương, nhưng có phi thuyền đi theo giành mặt trận, đại quân cũng không dừng lại lần nào nên quân Tân vương đã bị phi thuyền đánh tan.

Tại kênh Hoàng Đồng, Trần An Tiệp đã phái người chú ý đến hành động ở Đại Tản Quan, ngày thứ hai sau khi mai phục ở kênh Cửu Liên thất bại, Trân An Tiệp đã nhận được tin tức.

Biết quân tiếp viện của Kim Phi đang mang theo một lượng lớn phi thuyền đến, Trần An Tiệp trở nên lo lắng, đêm đó bất chấp nguy hiểm mà vượt qua kênh Hoàng Cầu theo con đường nhỏ phía đông, chạy đến doanh trại của quân chinh chính phía Nam của Đảng Hạng để tìm Lý Lăng Duệ.

Khi quần Tần vương đóng quân ở núi Ô Đầu, Trần An Tiệp đã có một khoảng thời gian dây dưa với với Lý Lăng Duệ.

Nhưng lần này Trần An Tiệp thực sự không có ý đùa giỡn, một trăm sáu mươi nghìn quân tiếp viện do Tần vương phái đến còn chưa tới nơi, Trần An Tiệp đã bắt đầu phát động cuộc tấn công điên cuồng vào phía nam của kênh Hoàng Đồng, buộc Kim Phi phải huy động nhân lực từ phía bắc để phòng thủ ở phía nam, khiến cho quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng bớt đi rất nhiều áp lực.