Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2650




Không phải Kim Phi không hiểu phương pháp mà Trần An Tiệp và Lý Lăng Duệ sử dụng, cũng không phải y không biết rằng ý tưởng của y không phù hợp để làm một vị tướng.

Vì vậy, ngay từ đầu Kim Phi đã giao toàn quyền quân sự cho Trương Lương, để Trương Lương đi quản lý tiêu cục và quân Trấn Viễn.

Chẳng qua là Đảng Hạng và Tân Vương không cho Kim Phi thời gian, cũng không cho Trương Lương thời gian.

Trương Lương chỉ huy các trận chiến có quy mô nhỏ như tiêu diệt thổ phỉ thì còn có thể, nhưng chỉ huy các trận chiến có quy mô lớn thì kinh nghiệm chưa đủ, sức ảnh hưởng cũng có phần không đủ.

Nhờ sự tuyên truyền của người kể chuyện và nhật báo. Kim Xuyên, Kim Phi đã được thần thánh hóa trong tâm trí của rất nhiều quân Thục, cái khác thì không nói, Kim Phi tự mình đến Hi Châu, đối với việc nâng cao sĩ khí mà nói, thì Trương Lương hoàn toàn không thể bằng.

Thật ra, so với việc chỉ huy tác chiến, Kim Phi càng thích vùi mình trong phòng thực nghiệm ở làng Tây Hà phát minh hơn.

Nhưng hết cách, bất kể là trận chiến dốc Đại Mãng ban đầu hay là trận thành Du Quan và Hi Châu gần đây, đối với Xuyên Thục mà nói thật sự quá quan trọng, bất kì một trận nào cũng không thể thất bại, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Kim Phi chỉ đành đích thân tới tiền tuyến.

“Tiên sinh, quân Tân Vương ở phía Nam đã rút lui, có thể tạm thời phái sư đoàn 7 và sư đoàn 11 lên phía Bắc được không?”

Đại Tráng hỏi: “Lý Lăng Duệ hoàn toàn điên rồi, đánh nhiều ngày như vậy, chết nhiều người như thế, hoàn toàn không có ý định dừng tay, áp lực ở phía bắc quá lớn.”

“Sư đoàn 7 và sư đoàn 11 không thể động” Kim Phi lắc đầu nói: “Chẳng những không thể động, chúng ta còn cần phải điều thêm binh lực xuống phía Naml”

“Còn phải điều người xuống phía Nam ư?” Đại Tráng nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”

Kim Phi không trả lời Đại Tráng, mà quay đầu nhìn về phía Hàn Phong: “Viện quân của Trần An Tiệp có phải sắp đến rồi không?”

“Tiên sinh quả nhiên dự liệu như thần”, Hàn Phong vỗ mông ngựa, nịnh nọt nói: “Ta vừa nhận được mật báo, Trần Lương Phong đã điều động 160.000 quân Bạch Hổ từ hồ Ba Văn đến!"

“Chẳng trách Trần An Tiệp lại đột nhiên bạo gan như vậy, hóa ra là viện quân tới rồi!" Đại Tráng bừng tỉnh gật đầu.

“160.000 đại quân được điều động, tại sao bây giờ ngươi mới nhận được tin?” Trương Lương cau mày hỏi.

160.000 người tuy chỉ là một con số, nhưng khi 160.000. người này tụ lại với nhau, có thể lấp đầy mấy ngọn núi.

Đại quân xuất phát có thể kéo dài đến mấy chục dặm.

Nhiều người và ngựa được điều động như vậy, rất khó để không bị phát hiện.

“Lương ca, toàn bộ người dân phía Tây đất Tân đều sơ tán hết, bạch Hổ Quân lại đi đường núi, vì vậy chúng ta nhận được tin tức khá muộn”

Hàn Phong giải thích, nhưng vẫn chủ động thừa nhận sai lầm của mình: “Nhưng thật sự lần này chúng ta đã làm không tốt, ta chấp nhận chịu phạt.”

“Bây giờ nói cái này còn có tác dụng gì nữa?” Trương Lương hỏi: “Quân Bạch Hổ đến đâu rồi, bao lâu nữa là tới?”

“Đã đến núi Lang Đầu rồi, theo tin tức của mật báo truyền về, nếu nhanh thì buổi chiều ngày hôm nay có thể đến kênh Hoàng Đồng” Hàn Phong đáp.

Trước đây, trong tay Trần An Tiệp chỉ có hơn mười ngàn tàn quân núi Ô Đầu, quân Thục bất cứ khi nào cũng có thể phá vòng vây rời đi, nhưng bây giờ có thêm 160.000 quân Bạch Hổ, quân Thục hoàn toàn coi như đã bị chặn lại ở kênh Hoàng Đồng.

Tả Phi Phi thấy không khí trong phòng chỉ huy có chút căng thẳng, bèn hỏi: “Người đưa khinh khí cầu đến đâu rồi?”

Mục đích hỏi câu này vốn dĩ là để nâng cao sĩ khí, để Đại Tráng, Trần Phượng Chí cùng với những người khác biết rằng, họ cũng có viện quân.

Nhưng ai ngờ Hàn Phong lại trả lời: “Vẫn bị chặn ở kênh Cửu Liên”

Thế là không khí trong phòng chỉ huy càng trở nên căng thẳng hơn.

Hàn Phong sau đó cũng phát hiện vấn đề này, nhanh chóng bổ sung: “Tuy nhiên quân tiếp viện do Trịnh Phương tướng quân lãnh đạo có lẽ hôm nay có thể đến kênh Cửu Liên: