Trần An Tiệp biết nếu Lý Lăng Duệ đã chủ động tìm mình thì có nghĩa Lý Lăng Duệ đã nhận được tin tình báo chính xác, hơn nữa cũng đã có quyết định rồi.
Còn về việc đó là quyết định gì thì Trần An Tiệp đã phần nào chắc chắn.
Vì Đảng Hạng cũng giống như tiểu triều đường Tần vương, cũng không có đường lui.
Quả nhiên, sau khi Lý Lăng Duệ nhìn thấy Trần An Tiệp thì câu đầu tiên mà hắn nói là: “Lúc nào thì ngươi chuẩn bị ra tay?"
“Đương nhiên là càng nhanh cành tốt!” Trần An Tiệp trả lời: “Nếu Vương gia đồng ý cùng nhau vây đánh Kim Phi thì ta sẽ xuất phát trong đêm, trở về núi Ô Đầu, dẫn binh mã thẳng tiến đến kênh Hoàng Đồng!
Vương gia có thể phái người đi cùng ta, đợi sau khi xác nhận hành động của ta thì hành động!”
Lời bảo đảm này có thể nói là rất thành tâm rồi, Lý Lăng Duệ gật đầu nói: “Được! Sau khi các ngươi xuất phát, bổn vương cũng xuất phát!”
“Vương gia thật nhanh gọn!”
Trần An Tiệp mỉm cười chắp tay, sau đó nói: “Nhưng chỗ ta không có Hải Đông Thanh nữa, lỡ như Kim Phi phái phi thuyền và khinh khí cầu oanh tạc, sợ rằng toàn quân đã bị tiêu diệt trước khi chúng ta đến kênh Hoàng Đồng, vì vậy ta muốn xin Vương gia giúp đố, mượn mấy con chim ưng!”
Lý Lăng Duệ nghe vậy thì không khỏi cau mày.
Mặc dù Đảng Hạng cũng có thói quen thuần hóa chim ưng để tấn công như Đông Man, nhưng loài chim dữ có thể tấn công khinh khí cầu như Hải Đông Thanh thì không phải ở đâu cũng có.
Chim ưng toàn quân chỉnh chiến phía Nam mang theo cũng có hạn, nếu cho Trần An Tiệp mượn mấy con thì khi Kim Phi đánh đến, số chim ưng ở chỗ mình không đủ dùng thì phải làm thế nào?
Nhưng nếu không cho Trần An Tiệp mượn, lỡ như Kim Phi phái phi thuyền đến oanh tạc quân Tần vương, thì quân Tân vương phải ngăn cản như thế nào?
Quân Tân Vương vốn là binh lính ẻo lả kỷ luật lộn xộn, bây giờ vừa mới bị thua trận, Trần An Tiệp có thể tập hợp được đội ngũ, đã được xem là kỳ tích rồi, nếu như lại bị phi thuyền oanh tạc, sợ rắng mọi người đều chạy hết.
Đến lúc đó, nếu Kim Phi chạy từ phía Nam, hắn đánh trận ở phía Bắc thì có ích gì chứ?
Sau khi suy nghĩ mấy phút, Lý Lăng Duệ mới nói: “Không thể trực tiếp cho ngươi mượn chim ưng được, như vậy đi, nếu ngươi phát hiện thấy phi thuyền thì hãy đốt khói báo động, bổn vương nhìn thấy khói báo động sẽ lập tức phái chim ưng qua đó, ngươi thấy thế nào?”
Thật ra Trần An Tiệp cũng biết để Lý Lăng Duệ cho hän mượn chim ưng là điều không thể, chẳng qua vừa rồi chỉ là thử đề nghị thôi, hẳn rất hài lòng với kết quả này.
Nhưng hẳn lại tỏ ra vẻ khó xử: “Vương gia không cho ta mượn chim ưng ta cũng không miễn cưỡng nhưng có thể cho †a mượn hai người thuần hóa chim ưng được không?”
“Ngươi muốn thuần hóa chim ưng sao?” Lý Lăng Duệ nói: “Nếu như là vậy, bổn vương khuyên ngươi vẫn nên từ bỏ ý định này đi, việc thuần hóa chim ưng cần phải có thời gian, cho dù bây giờ ngươi đã có sẵn chim ưng thì chảc chăn cũng không thuần hóa kịp.”
“Không” Trần An Tiệp lắc đầu: “Ta mượn người thuần hóa chim ưng không phải để thuần hóa chim ưng mà để đối phó với phi thuyền!”
“Đối phó với phi thuyền ư?” vẻ mặt Lý Lăng Duệ đầy nghi hoặc.
“Mấy ngày nay ta đã nghĩ kỹ, sỡ dĩ khinh khí cầu có thể làm hại chim ưng là vì nó đã tính toán được tốc độ bay của chim ưng, sau đó sẽ đốt thuốc nổ, nếu như vậy, đến đến lúc. chim ưng đến gần, thuốc nổ cũng vừa vặn nổ tung!”
Trần An Tiệp giải thích: “Nếu có người thuần hóa chim ưng ở hiện trường để chỉ huy thì đợi đến lúc sắp đến gần khinh khí cầu sẽ gọi chim ưng quay về, như vậy có thể tránh khỏi việc chim ưng bị nổ chết hay là bị thương!”
Thực ra Lý Lăng Duệ đã có ý định dùng một con chim ưng đổi lấy một khinh khí cầu, nghe Trần An Tiệp giải thích như vậy thì không khỏi gật đầu: “Vậy bổn vương sẽ sắp xếp hai người thuần hóa chim ưng cho ngươi!”