Khánh Mộ Lam kiêu ngạo nói: “Ta gọi đệ đến đây là muốn đệ xem thử, bài thơ tiên sinh mới sáng tác, đệ có thể dùng được không?”
“Bài thơ này hùng hồn bi tráng, lại cực kỳ phù hợp vs tình hình hiện tại!”
Lý Địch liên tục gật đầu, sau đó ngập ngừng hỏi: “Đúng rồi Mộ Lam tỷ, tiên sinh đã đồng ý chưa?”
Tuy rằng việc đưa thêm bài thơ này, e rằng cần phải sửa lại bản thảo lần nữa, có thể còn cần làm lại bản khắc, nhưng Lý Địch vẫn không ngừng phấn khởi như cũ.
Điều duy nhất khiến cậu bé lo lắng là cậu bé cũng biết Kim Phi không thích khoe khoang thơ ca, sợ rằng Kim Phi không đồng ý.
“Không phải đệ không biết con người tiên sinh, trong lòng dù thích đến đâu, ngoài mặt cũng không nói, lúc người ta khen thơ ngài ấy hay, đệ không thấy, miệng ngài ấy cười sắp chạm đến tai luôn đấy”.
Khánh Mộ Lam thản nhiên nói: “Đệ mặc kệ ngài ấy đi, cứ làm đi, sau này ngài ấy có hỏi đến, đệ cứ việc đẩy cho ta là được.”
“Vậy thì đa tạ Mộ Lam tỷ tỷ”
Lý Địch vô cùng đồng tình với đánh giá về Kim Phi của Khánh Mộ Lam.
Kì thực nói trắng ra, Kim Phi là kiểu người có chút ngoài lạnh trong nóng.
Ví dụ y và Tả Phi Phi, nếu trong hai người có một người chủ động thì sẽ không trì hoãn đến bây giờ.
Bây giờ Hoàng đế đã ban hôn, hai người triệt để phá bỏ lớp cửa sổ giấy cuối cùng, còn chẳng phải ngày ngày ở bên nhau không biết chán đó sao?
Kỳ thực Khánh Mộ Lam và Lý Địch đã thực sự nghĩ oan cho Kim Phi.
Về mặt tình cảm y có chút ngoài lạnh trong nóng, nhưng về thơ ca, y thật sự muốn khiêm tốn.
Lúc người ta khen y, ngón chân của Kim Phi bấm chặt trong giày, miệng cười chẳng qua là để che đi sự xấu hổ mà thôi, thực sự không hề tự mãn.
“Mộ Lam tỷ, còn một vấn đề nữa” Lý Địch hỏi: “Bài thơ này tên là gì?”
“À.” Khánh Mộ Lam gãi đầu: “Phi Phi tỷ của đệ đi hỏi rồi, vẫn chưa quay lại.”
“Tiên sinh sẽ nói sao?” Lý Địch hơi hoài nghi.
“Không sao, nếu ngài ấy không nói ta tự mình đi hỏi, nhất định sẽ hỏi ra!” Khánh Mộ Lam vỗ ngực bảo đảm.
Vừa nói xong, cô ấy đã nhìn thấy Kim Phi và Tả Phi Phi cùng nhau xuống núi.
Tả Phi Phi đi sau Kim Phi, nhìn Khánh Mộ Lam thì lắc đầu.
Khánh Mộ Lam vừa bảo đảm với Lý Địch, lời khoác lác còn đang nóng, nhìn thấy Tả Phi Phi lắc đầu, chỉ có thể tự mình tới hỏi thẳng: “Tiên sinh, bài thơ ngài vừa sáng tác có tên là gì vậy?”
Nhưng Kim Phi không để ý tới, quay đầu đi về phòng chỉ huy.
Đêm qua chưa ăn gì, bụng y đã đói rồi.
Khánh Mộ Lam nhìn qua, nhanh chóng bước đến mặt Kim Phi: “Nói nhanh, ngài không nói, ta sẽ chọn bừa một cái tên!”
“Vậy cô cứ chọn bừa đi.” Kim Phi nhún vai, vòng qua Khánh Mộ Lam, tiếp tục đi về phía trước.
Y chỉ là nhất thời có hứng, ai ngờ Tả Phi Phi ghi nhớ, lại còn bị Khánh Mộ Lam biết.
Khánh Mộ Lam nói chọn bừa một cái tên, chỉ là buột miệng nói, thật sự bảo cô ấy chọn tên thì khiến cô ấy nhọc lòng rồi.
Một bài thơ, người sáng tác là người am hiểu nhất, tên phải do người sáng tác chọn thì mới phù hợp với ý nghĩa hoàn cảnh bài thơ.
Cô ấy chỉ là người nghe thơ mà đi đặt tên thì sao được chứ?