Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2388




Người dân không hành lễ, nhưng nụ cười trên mặt đã biết mất không thấy đâu, ai nấy đều chăm chú nhìn những người bị thương.

Mặc dù bọn họ không tham gia vào trận chiến thành Du Quan, nhưng thông qua vết thương của những thương binh này, họ có thể đoán được, tình hình chiến trường ác liệt đến mức nào.

Hơn nữa người đã từng đi lính đều biết, thật ra lúc này có thể trở về, đã có thể coi là may mắn rồi.

Người mãi mãi ở lại nơi chiến trường lại càng nhiều hơn!

Nếu như nằm dưới trướng của các tướng quân con nhà giàu, bọn họ vốn sẽ không cứu trợ người bị thương.

Nhất thời, bầu không khí xung quanh cũng trở nên nghiêm túc.

Kim Phi dẫn theo Nhuận Nương và Khánh Mộ Lam, là những người xuất hiện cuối cùng.

Do có người bị thương, nên khi người dân nhìn thấy Kim Phi cũng không còn phấn khích giống như lúc ban đầu, đúng lúc Kim Phi cũng đang vội quay về làng, không còn tâm trạng tương tác với họ.

Sau khi ra ngoài, chỉ gật đầu chào hỏi người dân, sau đó đi tìm đại đội trưởng đội phòng thủ bến tàu.

“Chuẩn bị xong ngựa chưa?”

“Chuẩn bị xong cả rồi, lúc nào tiên sinh cũng có thể xuất phát!" Đại đội trưởng đi trước dẫn đường nói.

“Phi Phi, thương binh giao cho nàng, hãy thu xếp cho họ.”

Kim Phi dặn dò nói: “Chờ sau khi các nàng xuống thuyền hết, phải nhanh chóng bổ sung nhiên vật liệu cho Trấn Viễn số hai, ta sẽ sắp xếp một toán thợ mộc tới thành Du Quan, sau đó đưa thi thể của các huynh đệ hy sinh quay về cùng.”

Thành Du Quan bây giờ đã biến thành một mảnh đất trống, bắt buộc phải xây dựng lại.

Những việc cần tốn sức lực có thể giao cho tù binh, nhưng những chuyện liên quan đến công tác kỹ thuật, nhất định phải giao cho người của mình.

“Tiên sinh yên tâm, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa.”

Tả Phi Phi vội vàng bảo đảm.

Kim Phi gật đầu, dẫn theo Nhuận Nương và Khánh Mộ Lam leo lên ngựa, chạy như bay ra bến tàu.

Thiết Chùy dương cao lá cờ sứ giả khẩn cấp Hồng Linh đi đầu tiên mở đường.

Lúc này đã là nửa chiều, sau khi trời tối, không đi nhanh trên đường núi được, bọn Kim Phi đi mãi đến sau nửa đêm mới về được đến làng Tây Hà.

Cửu công chúa cũng không biết Kim Phi sẽ về trước thời hạn, xử lý xong công vụ vừa mới chợp mắt, đang mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe thấy Châu Nhi đang khế gọi cô ấy dậy.

Mặc dù giọng nói của Châu Nhi rất nhỏ, nhưng Cửu công chúa lập tức trừng to mắt, ý thức nhanh chóng trở nên thanh tỉnh.

Bình thường điều mà Châu Nhi lo lắng nhất là sợ Cửu công chúa nghỉ ngơi không tốt, nếu như không có chuyện khẩn cấp, Châu Nhi tuyệt đối sẽ không đánh thức cô ấy.

Biết thân thể mình bất tiện, sau khi dậy Cửu công chúa không vội vàng đứng lên luôn, mà nhìn chằm chằm Châu Nhi hỏi: “Sao rồi?”

“Nhân viên hộ tống tuần tra trong làng tới thông báo, tiên sinh đã trở lại, vừa mới bước vào cửa làng.” Châu Nhi nhẹ giọng trả lời.

Sau đó Châu Nhi thấy cơ thể đang căng thẳng của Cửu công chúa, lập tức mềm nhữn xuống, như thể trút được gánh nặng ngàn cân.

“Cuối cùng cũng về rồi!” Cửu công chúa ra vẻ như trút được gánh nặng.

Kim Phi không ở đây, áp lực của cô ấy là lớn nhất, lúc nào cũng lo lắng người Đảng Hạng phát động tấn công thì nên làm sao, cô ấy phải chống lại bọn địch ra sao.

Trừ điều này ra, còn có Tân vương vẫn luôn làm mấy trò ngu ngốc, ý đồ cướp đoạt lại những khu vực đã bị nhân viên hộ tống chiếm đóng.

Chuyện công vụ chất chồng như núi, đè lên trên bàn của Cửu công chúa, cũng đè lên tâm trí của cô ấy.

Những ngày qua chỉ là cố gắng chống đỡ mà thôi.

Bây giờ khi hay tin Kim Phi đã về, Cửu công chúa ngay lập tức tìm được người đáng tin cậy, bày ra dáng vẻ như trút được gánh nặng.

Nhưng rất nhanh Cửu công chúa đã điều chỉnh xong trạng thái của mình, dưới sự dìu đỡ của Châu Nhi cô ấy từ từ đứng dậy.

Hai thi nữ đã chuẩn bị sẵn từ trước, lập tức đi lên thay quần áo giúp Cửu công chúa.