Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2380




"Đừng neo tất cả ca-nô ở bến tàu, phân tán chỗ đậu ra, kẻo

bị mắc kẹt ở đây." Kim Phi nhắc nhở.

Mặc dù rất khó có khả năng người Đông Man lại dám đánh lén, nhưng Kim Phi cũng không dám đánh cược.

"Vâng." Lưu Thiết gật đầu ghi nhớ.

"Tiên sinh hãy yên tâm. Ta sẽ phong tỏa các vùng biển xung quanh. Nếu người Đông Man muốn tấn công thành Du Quan bằng đường thủy, trước tiên chúng phải dẫm lên xác thủy quân bọn ta." Trịnh Trì Viễn đảm bảo.

Kim Phi liếc nhìn Trịnh Trì Viễn thật sâu, gật đầu nói: "Khi nào Đại Khang ổn định, ta sẽ cân nhắc trang bị cho thủy quân động cơ hơi nước!"

Kim Phi không phải kẻ ngốc, vừa rồi Trịnh Trì Viễn là người đầu tiên thề trung thành, bây giờ lại lên tiếng nói thế. Không phải anh ta đang cố gắng thể hiện trước mặt y sao?

Dụng ý của màn biểu hiện này, rất có thể là nhăm vào động cơ hơi nước của y.

Muốn ngựa chạy thì phải cho nó ăn cỏ. Nếu không cho đi bất kỳ lợi ích nào, ai sẽ sẵn sàng mạo hiểm mạng sống của họ vì mình?

Lần này, mặc dù Trịnh Trì Viễn đến muộn một chút nhưng cũng có lý do. Sau khi đến cũng không giở trò lừa bịp dối trá, một mực tận tình giúp đỡ.

Trong tương lai, động cơ hơi nước có thể được sản xuất hàng loạt, trang bị cho thủy quân một ít cũng không có hại gì. Ít nhất trong tương lai, họ vẫn sẽ dựa vào Trịnh Trì Viễn để chống lại bọn cướp biển và duy trì sự ổn định của Đông Hải.

Nghe thấy Kim Phi nói vậy, sắc mặt kích động của Trịnh Trì Viễn thay đổi, anh ta vội vàng cúi đầu chắp tay về phía Kim Phi: "Cảm ơn tiên sinh!"

Tuy rằng Kim Phi không đưa ra lời hứa chắc chắn, nhưng dựa trên sự hiểu biết của Trịnh Trì Viễn đối với Kim Phi, nếu Kim Phi nói thế, có chín mươi phần trăm khả năng y sẽ thực hiện được.

Giống như lần đầu tiên hợp tác với Kim Phi, Kim Phi chỉ hứa bán cho anh ta một trăm chiếc nỏ hạng nặng và một trăm chiếc máy bắn đá.

Nhưng khi giao hàng thực tế, có thêm vài chục máy bắn đá và nỏ nặng hơn thỏa thuận.

Đây cũng là lý do tại sao Trịnh Trí Viễn vội vã đến giúp đỡ ngay khi nghe tin Kim Phi đã đến thành Du Quan.

Anh ta biết Kim Phi nhất định sẽ không đối xử tệ với mình.

Lần đầu tiên nhìn thấy Trấn Viễn số 1, Trịnh Trì Viễn đã bị động cơ hơi nước hấp dẫn, nhưng lúc đó anh ta không dám mở miệng, bởi vì anh ta biết mở miệng cũng vô dụng.

Tiếp theo, Kim Phi giải thích một số vấn đề liên quan đến phòng thủ bờ biển. Sau đó, y quay sang Tả Phi Phi nói: 'Nàng đi thu xếp đi, để lại ba trăm người trong đội súng kíp hỗ trợ Thiết Tử ca thủ thành, những người còn lại sẽ cùng ta trở về!"

Nòng súng kíp có yêu cầu cực kỳ cao về thép. Thép thông thường không thể chịu được sức nổ của thuốc súng, có thể không bền và có thể phát nổ sau một vài lần sử dụng, gây hại cho người sử dụng.

Cho nên cho dù là Kim Phi cũng không có cách nào sản xuất hàng loạt ngay lúc này, bây giờ chiến tranh ở thành Du Quan đã được giải quyết, chỉ cần để lại một phần của đội nữ súng kíp để răn đe là đủ, để tất cả ở lại cũng chỉ lãng phí tài nguyên, tốt hơn hết là mang về để chiến đấu với Đảng Hạng.

"Vâng!" Tả Phi Phi gật đầu đồng ý, sau đó hỏi: "Ngài có muốn dẫn những tỷ muội khác về luôn trừ đội nữ súng kíp không?”

Núi Thiết Quán có hơn hai ngàn nữ công nhân, nhưng chỉ có bốn trăm cây súng kíp, dù là ba người dùng hai khẩu súng cũng chỉ đủ cho sáu trăm người.

Thông qua lần huấn luyện này, hiệu quả chiến đấu của các công nhân nữ đã được mọi người công nhận, bao gồm cả Kim Phi.

Bây giờ ở Kim Xuyên thiếu người trầm trọng, nếu có thể đưa những công nhân nữ này trở về cũng sẽ giúp ích rất nhiều.

Tuy nhiên, quân viễn chinh phương Bắc do Lưu Thiết chỉ huy bị thương vong nặng nề. Trong số tám trăm người trước đây kiên trì tác chiến, nhiều người giờ đây không thể tiếp tục.

Bây giờ địch đã rút lui, nhiều người bị thương không thể chịu đựng được nữa.

Tính toán kỹ lưỡng, nhóm viễn chinh phương Bắc chỉ nhiều nhất là năm trăm người có thể ở lại tiếp tục chiến đấu.

Nếu y đưa các công nhân nữ đi thì chỉ còn quân Uy Thắng và thủy quân Đông Hải ở lại đây. Liệu quân Uy Thắng có thể cầm cự được nếu quân Đông Man tấn công lần nữa không?