Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2368




Thực ra lúc Trịnh Trì Viễn và Mạnh Thiên Hải lấy cớ rời đi, Khánh Mộ Lam đã tự thấy được là mình đã hỏi ra một câu sai lầm.

Nhưng giờ những người khác đều đã đi, chỉ còn lại một mình, Khánh Mộ Lam đành kiên trì chờ đợi đáp án của Kim Phi.

Nhưng Kim Phi cũng không trả lời, y khế nhíu mày, lộ vẻ Suy †ư.

Người nói vô tình, người nghe có ý.

Kỳ thật, trước khi Khánh Mộ Lam nói, Kim Phi thật sự chưa nghĩ đến phương diện này.

Nhưng hiện tại, Kim Phi lại có tính toán trong lòng xem mức độ khả thi của chuyện này.

Dân du mục cực kỳ ghét những thứ ở nước ngoài, về sau cho dù Đại Khang có ổn định lại, phái binh đánh chiếm được Đông Man, thì cũng muốn thống trị cũng rất phiền toái.

Dù sao cũng không thể gi: không?

tất cả dân du mục mà phải

Đề nghị của Khánh Mộ Lam ngược lại là một biện pháp. không tồi.

Công chúa Lộ Khiết có sức ảnh hưởng đến người dân trên thảo nguyên, nếu y âm thầm hỗ trợ cô ta một ít vật tư, mở rộng sức ảnh hưởng của cô ta, thông qua cô ta để thống trị Đông Man, thì tốt hơn so với việc trực tiếp dùng vũ lực thống trị.

Kim Phi cực kỳ tin tưởng vào khả năng đồng hóa văn hóa của Hoa Hạ, chỉ cần công chúa Lộ Khiết cho phép y làm buôn bán, xây dựng trường học trên thảo nguyên, nhiều nhất là ba mươi năm, Kim Phi tin tưởng mình có thể làm cho Đông Man hoàn toàn dung hợp vào Đại Khang.

Ánh mắt của Kim Phi càng lúc càng sáng, y đứng dậy, võ vào vai Khánh Mộ Lam thật mạnh: “Mộ Lam, ý tưởng này của cô rất hay!”

“Chẳng lẽ ngài định nâng đỡ một tân nữ đế xuất hiện trên thảo nguyên thật sao?”

Khánh Mộ Lam nhìn Kim Phi từ trên xuống dưới, cô ấy bênh vực Cửu công chúa: “Ngài đã có Vũ Dương rồi mà còn

không biết chừng mực nữa à?”

Từ nhỏ cô ấy đã sống trong giới quý tộc, đã từng nghe, cũng từng thấy rất nhiều những thứ xấu xa của giới quý tộc.

Có rất nhiều quý tộc thích thu thập đủ loại tỳ nữ, nhưng đây là lần đầu tiên, cô thấy có người thích thu thập nữ đế.

Cô ấy cũng thấy Kim Phi rất tham lam.

Nâng đỡ một nữ đế còn chưa đủ sao, thế mà còn muốn nâng đỡ thêm một người nữa?

“Cô nghĩ cái gì đấy?” Kim Phi gõ đầu Khánh Mộ Lam.

“Chẳng lẽ không phải ngài nghĩ như thế sao?” Khánh Mộ Lam ôm đầu hỏi.

“Đương nhiên là không!”

Cho dù Kim Phi có là người thật thà đến mấy, thì y cũng biết phải trả lời như thế nào trong lúc này.

Huống chỉ y cũng thật sự không suy nghĩ gì về vấn đề này.

“Người Đông Man rất ghét nước ngoài, nếu muốn dùng vũ lực để trấn áp thì chắc chắn sẽ tạo thành gió tanh mưa máu, nếu nâng đỡ công chúa Lộ Khiết thì có thể hết sức tránh cảnh tượng này xảy ra”

“Có lý;”' nói đến chính sự, Khánh Mộ Lam cũng tỏ vẻ trịnh trọng: “Ngài có kế hoạch gì sao?”

“Vừa nấy cô nói ra thì ta mới có ý định như vậy, sao có kế hoạch gì được?”

Kim Phi đáp: “Chuyện này rất trọng đại, ta cần quay về thương lượng với Vũ Dương, tốt nhất là có thể nói chuyện thêm với công chúa Lộ Khiết một lần nữa”

“Có lẽ bây giờ cô ta còn chưa đi xa, ngài có muốn gọi cô. †a quay lại không?” Khánh Mộ Lam hỏi.

“Không cần” Kim Phi vội xua tay: “Việc như thế này chúng †a không thể chủ động nói đến, nếu không đối phương sẽ lên giá, thậm chí từ chối luôn, chúng ta phải để cho công chúa Lộ Khiết đến cầu xin chúng ta, khi đó mới dễ bàn bạc.”

“Tiên sinh, ngài cảm thấy cô ta sẽ tới sao?”

Khánh Mộ Lam nghỉ ngờ nhìn Kim Phi.

Phải biết rằng, Kim Phi có ý định thâu tóm Đông Man, y còn muốn công chúa Lộ Khiết đến cầu xin y.

Cầu xin y cái gì? Cầu xin y dẫn quân đến thâu tóm đất nước của mình sao?