Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2351




“Trần Phượng Chí quả thực thích lên mặt” Khánh Mộ Lam gật đầu nói: “Có một lần anh trai ta thấy tiểu đoàn Thiết Hổ thể hiện tốt, bèn khen anh ta mấy câu, kết quả buổi chiều Trần Phượng Chí lại dẫn cả đám người bỏ trốn đến thanh lâu chơi, làm anh trai ta giận lắm, còn nói Trần Phượng Chí cầm tinh con khỉ, suốt ngày nhảy nhót nghịch ngợm”

“Vậy đúng là nên đánh cho anh ta vài cú thật.” Kim Phi nghe rồi cũng cười.

Y không ngờ rằng nhìn mặt Trần Phượng Chí rất thật thà, ai ngờ lại là người to gan như vậy.

Quả nhiên không thể đoán người qua vẻ bề ngoài.

“Đánh Trần Phượng Chí là thứ yếu, ta cảm thấy Mạnh tướng quân nói rất đúng, thật phận của Yabe không tầm thường, không thể chỉ dựa vào tin đồn mà phán đoán, bắt buộc phải có chứng cứ xác thức.”

Khánh Mộ Lam nói tiếp. “Có lý” Kim Phi gật đầu tán thành.

Mặc dù tài chính của Đại Khang mới hơi eo hẹp, nhưng hồi trước Kim Phi ở kinh thành tích cóp được kha khá của cải, ở quê nhân viên hộ tống thực hiện công tác phân chia ruộng. đất, tịch thu tài sản của địa chủ cường hào cũng thu hoạch được rất lớn, thực hiện thưởng bạc cho tiểu đoàn Thiết Hổ không có bất cứ áp lực nào.

Nhưng nhỡ đâu vua Đông Man mà Trần Phượng Chí bắt được là giả, mà bọn họ lại coi đó thành thật, vậy thì lớn chuyện rồi, vẫn nên xác nhận rõ thì tốt hơn.

Nhưng làm sao để xác nhận đây?

“Lúc trước hình như Vũ... bệ hạ có cài mật thám ở Đông Man, không thì chúng ta viết thư cho bệ hạ, để cô ấy truyền tin cho mật thám, bảo mật thám xác nhận thử xem?”

Khánh Mộ Lam đề nghị.

“Vậy thì quá chậm, hơn nữa nếu địa vị của mật thám không cao, chưa chắc đã được gặp Yabe.”

Kim Phi suy nghĩ một chút, nói: “Tìm một người báo cho. Thiết Tử ca một tiếng, bảo Thiết Tử ca bät mấy gã lắm mồm lại về đây, tốt nhất là làm quan”

“Đúng rồi, cách này quá hay, sao ta không nghĩ ra nhỉ?”

Đôi mắt của Khánh Mộ Lam và Mạnh Thiên Hải đều sáng lên.

Người Đông Man đang rút lui, toán quân tinh nhuệ cuối cùng còn ở lại, bây giờ bọn chúng vẫn đang đánh nhau với Lưu Thiết trên bãi đất trống ở phía Bắc thành Du Quan, bắt mấy gã tù binh cũng không thành vấn đề.

Chỉ là những ky binh này được trang bị mạnh hơn nhiều so với những ky binh khác, chín mươi phần trăm là quân chính quy nằm dưới quyền vua Đông Man, khả năng biết mặt vua Đông Man cũng cao hơn.

Mạnh Thiên Hải đáp một tiếng, tự mình đi sắp xếp người đến thông báo cho Lưu Thiết.

Mà Lưu Thiết cũng không khiến Kim Phi thất vọng, chưa đến thời gian hai nén nhang đã bắt được hai gã tù binh đưa về.

Mạnh Thiên Hải sai người tạm thời dùng cọc gỗ khiêng bọn họ về phòng giam, dẫn vua Đông Man đến phòng giam bên trái, sau đó sai người đưa hai người họ vào phòng giam bên phải.

Lúc mới đầu hai tù binh cũng không chú ý đến người ở phòng giam bên cạnh, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của vua Đông Man, hai người đều sững sờ.

Đánh chết bọn họ cũng không tin được, không phải vua Đông Man nhà mình đã rời khỏi từ lâu rồi sao, sao có thể xuất hiện ở đây?

Hơn nữa vua Đông Man có địa vị cao sao có thể nhếch nhác như vậy? Áo đã mất, một cánh tay cũng không thấy đâu, miệng vết thương dữ tợn đều đã đông thành băng vụn.

Cả người bị trói gô cổ, tay bắt chéo ra sau lưng, đứng cũng không đứng lên nổi, không khác gì một con chó chết nằm vật vã dưới sàn phòng giam.

Bọn họ có thể nhìn ra vua Đông Man đang cố găng kiềm chế mình để không run lên, nhưng đôi môi không nhịn được mà run rẩy.

“Đại vương, sao ngài lại ở đây?”