Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2339




Sau khi Thủy quân Đông Hải trang bị cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá do Kim Phi viện trợ, Trịnh Trì Viễn luôn muốn kiếm đối tượng để đánh một trận cho hả, William đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.

Nghe tin có tên cướp biển tóc vàng cấu kết với cướp biển nước X để cướp bóc làng chài, Trịnh Trì Viễn lập tức dẫn hạm đội của mình truy đuổi và chặn hạm đội cướp biển của William ở một bến cảng

Hạm đội cướp biển không phải là đối thủ của thủy quân Đông Hải, William bị thủy quân Đông Hải bắt giữ sau khi bị tổn thất rất nhiều tàu.

Trước đây luôn là William bắt giữ người khác, điều này mang lại cho hắn cảm giác thành tựu và cũng là niềm vui lớn nhất của hắn khi làm cướp biển.

Nhưng sau khi trở thành tù binh, William nhận ra nỗi sợ hãi khi trở thành tù binh.

Thủy quân và cướp biển là thiên địch, Trịnh Trì Viễn bắt được cướp biển thì đều cho treo cổ hết.

Nhìn thấy người của mình bị lính Đông Hải treo cổ từng kẻ một, William sợ hãi đến mức suýt tè ra quần, cuống cuồng. hứa hẹn với Trịnh Trì Viễn rằng mình có thể nộp tiền chuộc.

Nhưng tên giặc X có thể nghe hiểu tiếng Anh đã bị máy bản đá của thủy quân giết chaết trong trận hải chiến, Trịnh Trì Viễn hoàn toàn không hiểu được hắn nói gì.

Phát hiện điều này, William tưởng rằng mình chết chắc

Nhưng không ngờ Trịnh Trì Viễn không giết hắn, mà là sau khi đoán rẵng hẳn là người phụ trách hạm đội cướp biển thì cho bắt giữ hắn và thuyền phó.

Giờ lại phát hiện Kim Phi có thể nghe hiểu tiếng Anh, điều này khiến William vốn đang tuyệt vọng lại tìm thấy hy vọng.

Với khối tài sản tích lũy được trong nhiều năm, William tin rằng hắn có thể đưa ra một mức giá làm Kim Phi đổi ý.

Đáng tiếc Kim Phi chẳng có tâm trí gì với việc này, hoàn toàn không muốn tiếp lời.

'William còn định gào lên nữa thì lại bị Thiết Chùy đấm thẳng mặt.

Sợ bị Thiết Chùy đánh nữa, William đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng, bị cận vệ kéo đi.

Sự xuất hiện của William chỉ là một bước đệm nhỏ với Kim Phi, William bị kéo đi khuất, Kim Phi trả lại häc đao cho Khánh Mộ Lam.

“Tiên sinh, sao ngài lại biết nói tiếng của đám quỷ tóc vàng đó?”

Khánh Mộ Lam nhận hắc đao, tò mò hỏi.

Không riêng gì cô ấy, những người khác cũng đều quay đầu lại nhìn Kim Phi.

Kim Phi bất đắc dĩ trả lời có lệ: “Khi còn nhỏ được cao nhân dạy.”

Dù sao cao nhân đã 'đổ vở cho y nhiều lần rồi, lại thêm một lần nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì.

“Tiên sinh, về sau có cơ hội, ngài có thể dạy ta được không?”

Trịnh Trì Viễn nói: “Dạo này quỷ tóc vàng càng ngày càng nhiều, nghe không hiểu tiếng của bọn họ thì không thể thẩm vấn được.”

Trong văn hóa truyền thống của Đại Khang, thầy và trò là mối quan hệ rất thân thiết, có cái gọi là một ngày làm thầy cả đời làm cha, mối quan hệ giữa nhiều thầy và trò còn tốt hơn mối quan hệ giữa cha và con.

Nếu Kim Phi chịu dạy ngôn ngữ của quỷ tóc vàng cho anh †a, Trịnh Trì Viễn sẽ trở thành hậu duệ trực tiếp của Kim Phi.

Đáng tiếc, điều khiến Trịnh Trì Viễn thất vọng là Kim Phi không đồng ý, mà xua tay nói: “Không cần phải học ngôn ngữ của bọn họ, chúng ta phải khiến bọn họ học ngôn ngữ của chúng ta!”

Khả năng ngoại ngữ của Kim Phi không tốt lắm, khi xưa vì học tập và làm việc, y đã tốn biết bao tâm sức để học tiếng Anh.