Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2333




Thật ra nếu đánh thật, thuyền Trấn Viễn số hai có tính cơ động mạnh hơn, cự ly bắn xa hơn, có thể tiêu diệt hạm đội thủy quân với xác suất cao.

Nhưng đối diện với đống bè gỗ chẳng chịt, thì hạm đội thủy quân lại chiếm ưu thế lớn hơn.

Cộng toàn bộ thuyền lớn thuyền nhỏ trong hạm đội lại được tầm khoảng mấy chục chiếc, máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng cũng tầm mấy chục chiếc, ít nhất tấn công cùng một lượt, có thể đánh chìm mấy chiếc bè gõ, hiệu suất nhanh hơn nhiều so với dùng thuyền tập kích bên ngoài.

Binh lính Đông Man trên bè gỗ đã bị sững sờ hoàn toàn, sau khi hạm đội luân phiên tấn công mấy vòng, cũng không biết là ai giăng buồm lên, bắt đầu chạy về phía Nam trốn.

Một khi có người khởi xướng đầu tiên, bèn xảy ra tán loạn.

Trịnh Trì Viễn ra lệnh chia hạm đội thành hai đội nhỏ, mình thì dẫn đầu một đội tiếp tục đuổi bắt bè gõ, đội còn lại thì ở lại trên mặt biển bảo vệ thuyền Trấn Viễn số hai.

Nhưng thuyền Trấn Viễn số một vẫn đang hõm sâu dưới đáy biển ngoài bến tàu, thuyền Trấn Viễn số hai không có cách nào cập bến được. Chỉ có thể dùng ca-nô gọi về, vận chuyển đạn dược thông qua ca-nô.

Kim Phi đứng trên tường thành phát hiện tiếp viện sắp tới, lập tức bỏ ngay ý tưởng để đội súng kíp tiết kiệm đạn dược, ngược lại y còn truyền lệnh xuống, cho đội súng kíp tấn công mãnh liệt!

“Đáng chết!”

Vua Đông Man nhìn cảnh bè gỗ đang chạy trốn, hận nghiến răng nghiến lợi: “Bộ lạc Hách Liên sợ chiến chạy trốn, là nỗi sỉ nhục của tộc Khiết Đan ta, truyền lệnh xuống, treo cổ toàn bộ bộ lạc Hách Liên!”

Đánh đến bây giờ, người Đông Man tổn thất nặng nề, không ít người sinh ra ý muốn lùi bước, chỉ là trẻ con trong bộ lạc bị vua Đông Man khống chế, nên mới cố gắng không rút lui.

Hách Liên Hùng lãnh đạo bè gõ, là bộ lạc chạy trốn đầu tiên, vua Đông Man bắt buộc phải giết gà dọa khỉ, nếu không chắc chắn những bô lac khác sẽ hoc theo.

Một khi hình thành loạn lạc, vua Đông Man cũng bó tay, thậm chí còn có thể bị cắn trả.

Đội trưởng đội cận vệ biết lệnh này truyền xuống sẽ dẫn đến gió tanh mưa máu cho bộ tộc Hách Liên, nhưng hắn không dám do dự, trộm nhìn vua Đông Man, vội vàng sai người truyền lệnh đi.

Bè gỗ của người Đông Man đã bị hạm đội Đông Hải đuổi chạy, lần vận chuyển này vô cùng thuận lợi, sáu chiếc ca nô mỗi chiếc vận chuyển ba chuyến, bận đến khi trời sẩm tối mới tạm thời kết thúc.

Vua Đông Man muốn thực hiện ý định làm tiêu hao hết sạch đạn của đội súng kíp, nhưng hoàn toàn không thực hiện được.

Đánh tới khi mặt trời lạnh, trời đột nhiên có tuyết rơi. Vua Đông Man ngẩng đầu nhìn trời, lòng cực kỳ phức tạp.

Người Đông Man sống mấy đời ở phương Bắc, sớm đã quen với tiết trời giá lạnh.

Nhưng quân Bắc phạt đều tới từ Xuyên Thục, một khi tuyết xuống, nói không chừng sẽ không chịu nổi.

Điều khiến vua Đông Man lo lăng là, phần lớn bia đỡ đạn đều mặc rất mỏng, cũng không chống đỡ được quá lâu.

Bây giờ đang so sánh xem ai có thể chống đỡ được lâu hơn!

Vua Đông Man nghĩ ra được điều này, lẽ nào Kim Phi không nghĩ ra sao?

Tuyết lớn vừa mới bắt đầu rơi, tiểu đoàn hậu cần đã mang từng chiếc hộp đựng áo mưa lên tường thành.

Áo mưa do xưởng dệt làm ra theo chỉ đạo của Kim Phi, là sản phẩm nghiên cứu mới nhất, không chỉ có thể che mưa che tuyết, mà còn có thể chắn gió.

Có áo mưa bảo vệ, những nữ công nhân hầu như không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, thế công vẫn sắc bén.

Nhìn sang phía Đông Man, dân du mục mặc dù có thể chịu đông, nhưng mặc quá mỏng.