Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2328




"Tại sao bọn họ lại chạy đến phía bắc vậy?" Vua Đông Man bỗng nhiên hét lớn đứng dậy.

Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao cận vệ lại hốt hoảng.

Bè gỗ chỉ có thể dựa vào cánh buồm để khởi động, mà ca-nô của tiêu cục Trấn Viễn có máy hơi nước, không chỉ có thể tự động di chuyển mà tốc độ còn rất nhanh, bây giờ lại chạy ngược gió, nếu muốn đánh thì có thể đánh, muốn chạy thì có thể chạy, đối với nhóm bè gỗ của Đông Man mà nói, thực sự là quá bất lợi!

Nhóm bè gõ là thủ đoạn duy nhất để thuộc hạ của vua có thể khắc chế được thuyền hơi nước, nếu bị ca-nô phá hỏng, họ sẽ hoàn toàn mất thế chủ động trên biển.

Đến lúc đó, Kim Phi sẽ có thể liên tục vận chuyển vật tư đến thành Du Quan bằng thuyền hơi nước.

Nghĩ đến đây, vua không thể ngồi yên được nữa, vội vàng đứng dậy bước ra khỏi lều.

Hắn cũng không quan tâm đến thủ lĩnh các bộ lạc và phụ tá nữa, cưỡi ngựa chạy thẳng về phía đông.

Còn chưa kịp đến bờ biển, đã nghe thấy những tiếng nổ liên tiếp và những tiếng hét thảm thiết.

Vua đá vào bụng ngựa, phi nước đại về phía bờ biển.

Cách bờ biển vài trăm mét, hắn nhìn thấy mấy chiếc ca-nô hơi nước xếp thành hàng trên biển trong làn sương sớm mù mịt.

Mỗi chiếc ca-nô đều được trang bị một máy bắn đá nhỏ ở phía trước và phía sau thuyền, đang liên tục ném lựu đạn về phía nam.

Bề gỗ thực sự quá nhỏ, dù không bị trúng lựu đạn nhưng sóng do lựu đạn nổ cũng có thể dễ dàng lật bè gõ.

Mặc dù nước biển chưa đóng băng, nhưng trời lạnh đến mức một khi binh lính Đông Man trên bè rơi xuống nước, đều không thể cầm cự nổi dù chỉ một nén hương và sẽ bị chết cóng!

Tướng quân Đông Man phụ trách nhóm bè gỗ là Hách Liên Hùng, lúc này đang đứng trên bờ biển lo lắng đến mức nhảy dựng lên, nhưng cũng không thể làm gì được!

Mặc dù trên nhiều bè gỗ cũng mang theo máy bắn đá, nhưng những máy bắn đá đó đều là do các thợ mộc ở Đông Man bắt chước dựa trên ý tưởng của Kim Phi, so với máy bắn đá được trang bị trên ca-nô thì chúng chỉ giống như đồ chơi.

Bất kể là khoảng cách ném hay là tốc độ ném, hai bên đầu không cùng đẳng cấp.

Ca-nô vẫn đang ngược gió, cho dù bè gỗ có giăng buồm cũng không thể bào vây quanh ca-nô, chỉ có bị động chịu đánh.

Hách Liên Hùng đang vắt óc suy nghĩ biện pháp thì bất ngờ nhận ra có một con ngựa chiến dừng lại ở bên cạnh mình.

Quay đầu lại nhìn thấy đó là vua, hắn sợ hãi nhanh chóng quỳ xuống.

"Hách Liên Hùng, tại sao ca-nô của Kim Phi lại đột nhiên xuất hiện ở đây?" Vua ngồi trên lưng ngựa, cúi đầu nhìn Hách Liên Hùng hỏi.

"Thuộc hạ đáng chết!" Hách Liên Hùng dập đầu xuống đất, khổ sở nói: "Thuộc hạ không ngờ kẻ địch sẽ vòng từ phía bắc đến, cho nên.... Cho nên không sắp xếp người canh gác ở phía bắc ..."

"Ngươi..."

"Hách Liên Hùng, ngươi làm ăn kiểu gì vậy, để bọn họ sờ đến nơi này?"

Vua nghe vậy suýt chút nữa tức giận đến mức khó thở.

Vịnh Bột Hải quá lớn, mặc dù Đông Man có nhiều bè gỗ, nhưng cũng không có khả năng giám sát mặt biển rộng lớn như vậy.

Thuyền hơi nước của Kim Phi chỉ đi về phía đông một đoạn, là có thể tránh được sự giám sát của họ, điều này vua Đông Man có thể hiểu được.

Điều thực sự khiến hắn tức giận là Hách Liên Hùng chỉ sắp xếp bè gỗ canh gác ở phía nam và phía đông mà bỏ quên phía bắc.

Nếu có bè gỗ canh gác ở phía bắc, có thể sẽ phát hiện được ca-nô cách đó hơn mười dặm rồi.