Sáng sớm, việc đầu tiên vua Đông Man làm sau khi thức dậy chính là gọi cận vệ tới.
"Buổi tối người Đại Khang có trộm thi thể không?" Đây là vấn đề tối hôm qua hắn quan tâm nhất.
Một khi quân Bắc Phạt dọn dẹp thi thể dưới tường thành đi giống lần trước, bọn chúng sẽ cực kì bị động.
Cận vệ lắc đầu, đáp: "Vẫn chưa, tối hôm qua kẻ địch không xuống tường thành, thi thể đầu giống y như trước."
Nghe cận vệ trả lời như vậy, vua Đông Man mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng thấy cận vệ do dự, dáng vẻ muốn nói lại thôi, hắn cau mày hỏi: "Còn chuyện gì, nói maul"
Vua Đông Man cũng phải chinh chiến nhiều năm mới ngồi lên được vị trí này, hắn cực kì hiểu rõ rằng bất kỳ chỉ tiết nhỏ nào trên chiến trường cũng có thể quyết định kết quả sau cùng của chiến tranh.
"Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là trên tường thành Du Quan lại treo thêm mấy lá cờ mới!" Cận vệ trả lời.
"Cái này còn không phải chuyện lớn, vậy cái gì mới là chuyện lớn?”
Vua trừng mắt nhìn cận vệ rồi sải bước đi ra khỏi lều.
Đội ngũ khác nhau, quan chỉ huy khác nhau thì phong cách chiến đấu và sức chiến đấu cũng khác nhau.
Ví dụ như Trương Lương bị Kim Phi ảnh hưởng khá nhiều, khi anh ta chỉ huy chiến đấu luôn đặt mục tiêu hàng đầu là giảm thiểu tổn thất cho phe mình, theo đuổi việc đạt được thắng lợi lớn nhất với tổn thất nhỏ nhất.
Vì thế Trương Lương sẽ cẩn thận nghiên cứu tình báo về kẻ địch, tìm tất cả điều kiện có thể lợi dụng được, một khi kẻ địch chấp nhận đầu hàng, hầu hết thời gian, Trương Lương cũng sẽ quyết định tiếp nhận.
Thổ phỉ đi lao động khổ sai ở Hắc Thủy Câu, cơ bản đều là tù binh của đội do Trương Lương dẫn dắt.
Mà Thiết Ngưu thì khác hoàn toàn so với Trương Lương, đội ngũ anh ta lãnh đạo có phong cách chiến đấu tàn nhãn, khi gặp phải kẻ địch thường xung phong lao tới chiến đấu hết mình, kẻ địch nào dám phản kháng, chắc chắn chém chết ngay tại chỗ.
Thổ phỉ xung quanh Kim Xuyên thậm chí là hơn nửa vùng Xuyên Bắc, khi nghe thấy cái tên Thiết Ngưu cũng sẽ run sợ.
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thăng, biết rõ kẻ địch là đội ngũ nào, quan chỉ huy là ai, cực kì quan trọng.
Ngày hôm qua Đông Man phải chịu thua thiệt lớn như vậy, vua còn không biết người đến chỉ viện cho thành Du Quan là ai.
Trên thành Du Quan xuất hiện cờ mới, nhất định là của quân tiếp viện, thấy cờ, chẳng phải sẽ biết được là đội ngũ nào rồi sao?
Vua Đông Man leo lên đài gỗ nhìn về phía Nam, đáng tiếc cách tường thành Du Quan quá xa, buổi sáng lại có màn sương mù mỏng, căn bản không thể thấy rõ.
"Đi dắt ngựa tới, gọi luôn Hồ tiên sinh tới nữa!" Vua cúi đầu phân phó.
Hồ tiên sinh là người có học bị bọn Đông Man từ Trung Nguyên cướp đi khi chúng cướp bóc Đại Khang vào mười mấy năm trước, sau đó ông ta đầu hàng, thành một trong những phụ tá của vua Đông Man, cũng là người bên cạnh vua quen thuộc Đại Khang nhất.
Lợi dụng Hải Đông Thanh để đối phó với phi thuyền, khuyến khích đám người Ngô vương Tứ hoàng tử vây công Xuyên Thục, tấn công thành Du Quan...Hồ tiên sinh đều là một trong những kẻ tham dự lập ra những kế hoạch này.
Cận vệ dắt ngựa chiến ra, Hồ tiên sinh cũng vừa chạy tới, đoàn người cưỡi ngựa chạy tới bên rìa doanh trại.
Ở khoảng cách này, vua rốt cuộc cũng thấy rõ.
Trước kia trên thành Du Quan chỉ có lá cờ của tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn, cờ soái thêu chữ Lưu, chứng tỏ chỉ huy là Lưu Thiết.