Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2302




Bởi vì bọn họ vì thắng lợi, vì bảo vệ thành Du Quan, vì bảo vệ chiến hữu, vì bảo vệ bách tính sau lưng, mà không quan tâm đến tính mạng của bản thân, người như vậy không được xem là anh hùng, thì ai được xem là anh hùng chứ?

Đương nhiên Kim Phi cũng không thể trách Hồng An.

Bởi vì độ dài của báo cáo có hạn, không thể viết hết tất cả chuyện của thành Du Quan được, chỉ có thể viết báo cáo với tốc độ nhanh nhất.

Kim Phi tin rằng, Lưu Thiết nhất định ghi nhớ công lao của hai người, đợi sau khi trở về, sẽ tiến hành biểu dương hai người.

Nhưng tình hình của thành Du Quan bây giờ, lỡ như Lưu Thiết không thủ được thành Du Quan, toàn quân sẽ bị diệt sao?

Vậy còn có ai nhớ họ không?

Còn có những nhân viên hộ tống đã hy sinh, những gì họ làm có thể không bi tráng như hai phi công trước mặt, họ có thể chỉ đang bảo vệ thành trì, bị giết bởi mũi tên lạc của kẻ thù, cũng có thể chưa kịp giết một tên kẻ thù nào, đó là một sự hy sinh không thể giải thích được.

Người như vậy, lẽ nào không phải anh hùng? Kim Phi không cho là như vậy. Trong cuộc xâm lược của người ngoại tộc, toàn thể đồng bào dám tiến lên, đều là anh hùng, đều nên được ghi nhớ, được tôn trọng.

Nói một cách tương đối, những anh hùng vô danh càng đáng được tôn trọng.

Nghĩ đến bây giờ trong thành Du Quan lúc nào cũng có chiến hữu hi sinh, Kim Phi cảm thấy trong lòng khó chịu.

Nhưng chiến tranh chính là cối xay thịt, hy sinh là điều không thể tránh khỏi, điều duy nhất Kim Phi có thể làm là cố gắng nâng cao lợi thế phe mình, giảm thiểu thương vong phe mình.

Sau chiến tranh sẽ cố gắng bù đắp nhiều nhất có thể cho những nhân viên hộ tống đã hy sinh, chăm sóc tốt cho gia đình và con cháu của họ, sắp xếp cho người bị thương.

Khi Kim Phi đang nói chuyện với hai phi công, các trinh sát lần lượt quay lại, xác nhận không có địch xung quanh cửa sông Loan Hà, chỉ phát hiện một bầy sói đang tập hợp ở bên ngoài, số lượng hơn 100 con.

“Chính là bầy sói đuổi theo bọn ta hơn 100 dặm!” An Hồng thở hổn hển nói.

Giọng nói của anh ta giống như đứa trẻ bị chịu ức hiếp bên ngoài, cuối cùng tìm được chỗ dựa, làm cho Kim Phi cười phì.

“Đi, các anh em sẽ báo thù thay hai ngườiỊ”

Thiết Chùy mỉm cười và ôm lấy vai An Hồng: “Nghe nói da sói của Đông Man rất ấm, vừa hay lấy về làm áo khoác cho tiên sinh mặc.”

Sói là mối nguy hiểm chết người đối với một hoặc hai nhân viên hộ tống, hai người có thể trốn thoát đến bây giờ có thể nói là một kì tích.

Nhưng đối với hàng ngàn quân chính quy, sói là miếng thịt trên đĩa.

Thực tế, bọn ta thậm chí không cần cử nhiều người đi, trong lúc Trấn Viễn số 2 đang cập bến, Trần Phượng Chí đã dẫn hàng chục binh sĩ của tiểu đoàn Thiết Hổ đi đến đó.

Họ không tấn công trực tiếp bầy sói, mà chia thành nhiều đội, đi vòng quanh bãi cỏ và đăng sau những con sói, chặn đường thoát của bầy sói trước, sau đó sử dụng máy ném đá cầm tay, ném bom chớp sáng thẳng vào bầy sói.

Chín mươi chín phần trăm bầy sói hoang bị mù tại chỗ, chạy lung tung như ruồi không đầu.

Mấy người Trần Phượng Chí lao tới với thanh đao trong tay.

“Cẩn thận chút, đừng chém quá nhiều, nếu không chiếc áo choàng may sẽ không đẹp.”

Trân Phượng Chí vừa chạy vừa nhắc nhở.

Tiểu đoàn Thiết Hổ có thể coi là cựu binh, mấy chục người đối phó một đám sói hoang đã bị mù là chuyện quá dễ dàng.

Trước khi hiệu ứng chói mắt của bom chớp sáng biến mất, hàng trăm con sói đều bị giết sạch, hơn nữa toàn bộ đều bị giết bằng một đao, không để lại vết thương nào đáng kể.

Khi nhóm Trần Phượng Chí cõng đàn sói hoang trở về Trấn Viễn số 2, các nữ công nhân trên tàu và binh lính của quân Uy Thắng cũng xuống thuyền, xếp hàng trên bờ.