Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2290




Suy nghĩ một lúc y nói: "Ăn ở đây đi."

Tả Phi Phi với Khánh Mộ Lam còn đang nghỉ ngơi ở trong khoang thuyền, quay về ăn cơm chắc chăn sẽ đánh thức bọn họ.

“Được!”

Nhuận Nương gật đầu, chạy về phòng bếp bưng một cái giỏ tới.

Đồ ăn trong giỏ cũng không nhiều, một bát cơm tẻ với ba

món rau và một bát canh mà thôi.

Nhưng Kim Phi có thể thấy được, ba món rau và một bát canh đều được làm rất tỉ mỉ, rất tốn thời gian.

"Nhuận Nương, đi ra ngoài, ăn bừa vài miếng là được, thân thể của nàng không tiện, không cần phải tốn công nhiều như thế"

"Không sao, ta ở trên thuyền cũng không có việc gì làm, vừa lúc nấu ăn giết thời gian."

Nhuận Nương cười lắc đầu.

Trước khi gặp được Kim Phi, Nhuận Nương chưa từng được ăn no, cho nên cô ấy rất quý trọng đồ ăn, xử lý cũng rất nghiêm túc, sợ không thể ăn sẽ lãng phí nguyên liệu.

Hơn nữa học tập cũng rất chăm chỉ, kỹ năng nấu nướng của Nhuận Nương đã tiến bộ rất nhanh, nguyên liệu nấu ăn đơn giản cũng có thể làm ra những món ăn ngon.

Cho dù là người từ nhỏ đã từng ăn quen những món của ngon vật lạ như Cửu công chúa cũng đánh giá rất cao tay nghề của Nhuận Nương, chỉ cần có thời gian, cô ấy đều cùng Kim Phi đi ra hậu viện ăn cơm.

Ăn cơm trưa xong, Trấn Viễn số 2 ra khỏi sông Gia Lăng, tiến vào sông Trường Giang, tốc độ của tàu cũng bắt đầu tăng lên.

Nửa buổi chiều, Kim Phi đang cúi đầu viết mấy thứ linh tinh, Thiết Chùy vội chạy tới: "Tiên sinh, phía trước có chút chuyện, thuyền trưởng bảo ta tới mời tiên sinh qua đó xeml"

"Gặp phải thủy tặc hay gặp phải thủy quân của Tương vương?" Kim Phi nhíu mày.

Bởi vì người Đông Man đưa Hải Đông Thanh tới, nên phi thuyền của Kim Phi không thể bay lên không trung, đám người Tương vương, Sở vương, Ngô vương cũng trốn thoát khỏi ngọn núi.

Nhưng người Đông Man tốt bụng như thế ư? Đương nhiên là không.

Lúc sứ giả Đông Man vừa đến Giang Nam cũng không yêu cầu bất cứ cái gì, chờ sau khi đuổi phi thuyền đi rồi thì sứ giả Đông Man mới bắt đầu xúi giục Tương vương xuất binh vây đánh Kim Phi, nếu không sẽ cho Hải Đông Thanh quay về Đông Man.

Tương vương là một vương gia tôn quý, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, khoảng thời gian ở trong núi kia thật sự quá khó khăn, cũng quá đủ rồi, thật sự không muốn vào núi lần nữa.

Hơn nữa sứ giả của Đông Man đã đảm bảo rằng sẽ liên minh với đám người Sở vương, Ngô vương và Tấn vương để cùng nhau ra tay, Tương vương vẫn do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn đồng ý.

Thật ra, Tương vương cũng cho rằng bây giờ phi thuyền không thể dùng được nữa, tương đương với việc Kim Phi bị bẻ gãy cánh, là thời điểm tiêu cục Trấn Viễn yếu ớt nhất, là cơ hội tốt nhất để đối phó Kim Phi!

Đặc biệt là sau khi xác nhận Tấn vương ở phương bắc đã trở mặt với Kim Phi, Tương vương bắt đầu tập hợp người và ngựa, chuẩn bị đè bẹp Xuyên Thục, vĩnh viễn cắt đứt những rắc rối về saul

Năm ngoái lũ lụt và thiên tai lạnh giá cũng ảnh hưởng tới Giang Nam, cuộc sống của dân chúng vốn đã rất khó khăn, Tương vương lại tăng thuế, khiến cho rất nhiều dân chúng Giang Nam phải vào rừng làm cướp.

Số lượng thủy tặc ở trên sông Trường Giang còn nhiều hơn gấp mấy lần so với trước đây.

Sau khi tiến vào lãnh thổ của Tương vương, Kim Phi đã nhìn thấy trên mặt sông có rất nhiều thuyền nhỏ và bè gỗ.

Một số dân chúng còn không mua được bè gõ, dứt khoát chặt cây, dùng rơm rạ buộc lại với nhau rồi cứ thế thả trôi trên sông.

Gặp được thuyền buôn thì bọn họ bao vây xung quanh, ngăn chặn trên mặt sống bắt nhà thuyền phải đưa phí qua đường.

Nhưng các thủy tặc cũng biết đến sự lợi hại của tiêu cục Trấn Viễn, chỉ cần nhìn thấy lá cờ của tiêu cục Trấn Viễn, hoặc là nhìn thấy nhân viên hộ tống tàu mặc đồng phục đứng trên boong tàu thì nhóm thủy tặc cũng không dám chặn đường.

Nhìn thấy con tàu lớn phun khói như Trấn Viễn số 2 thì đã trốn lên bờ từ lâu rồi.

Nhưng ngược lại "thủy quân" của Tương vương, dưới yêu cầu của sứ giả Đông Man, gần đây đã từng chặn đường tàu của tiêu cục Trấn Viễn vài lần, chẳng qua đều chủ yếu là để thăm dò thử, phát hiện trên tàu của tiêu cục Trấn Viễn đều chứa cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, bọn họ liền rút lui.