Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2288




Từ khi nghe thấy hai chữ “Cảm ơn” từ miệng Kim Phi, Khánh Mộ Lam biết mình đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, yên tâm đi tìm Tả Phi Phi.

Kim Phi không trở về ngay, mà đứng trên boong nhìn các nữ công nhân luyện tập một hồi, sau đó mới về khoang thuyền.

Kết quả vừa về đến nơi đã thấy A Mai đang đứng trước cửa phòng mình, bước vào phòng, Khánh Mộ Lam và Tả Phi Phi đang ngồi trên giường mình, bưng chén sứ húp cháo.

Nhuận Nương thì đứng ở một bên bất lực nhìn bọn họ.

Thấy Kim Phi đi vào, Khánh Mộ Lam vội đặt chén cháo xuống nói: “Tiên sinh, lâu lắm không được ăn cơm do Nhuận Nương nấu, quá nhớ nên vừa nhìn thấy là không nhịn được.” “Ta cũng thết” Tả Phi Phi cũng cười rồi đặt chén cháo xuống: “Tiên sinh, ngài yên tâm, bọn ta chưa ăn hết đâu vẫn còn phần lại cho ngài.”

Kim Phi thò đầu nhìn vào giỏ, cháo trắng trong hũ chỉ nhiều lắm chỉ còn đủ một bát, chút thức ăn trong đĩa cũng bị ăn gần hết rồi.

“Đây chính là để phân mà các cô nói đây à?”

Kim Phi đầu đầy vệt đen chỉ chỉ vào giỏ.

Tả Phi Phi và Khánh Mộ Lam đều giả ngốc bưng chén rỗng lên che mặt lại.

Hai người họ, một người đêm qua đứng cả đêm trên boong, một người thì bôn ba trên thuyền mấy đêm, vừa mệt vừa đói.

Vừa mới nhìn thấy thức ăn mà Nhuận Nương chuẩn bị đã không nhịn được.

Bây giờ cũng hơi ngượng. “Đương gia.... để ta đi nấu một phần khác cho chàng.”

Tính cách của Nhuận Nương cũng mềm yếu như Quan Hạ Nhi, nhìn thấy Tả Phi Phi và Khánh Mộ Lam bị làm khó, vội mở miệng nói giúp hai người họ.

“Nàng đừng chạy đi chạy lại nữa, ta bảo Thiết Chùy khuấy một nồi hũ cháo trắng khác rồi cầm mấy cái bánh bao đến là được rồi.”

Nấu cháo là một chuyện tốn thời gian, tối qua mãi nửa đêm y mới về, mặc dù biết Nhuận Nương mới làm chuyện ấy lần đầu, không dám làm quá nhiều, nhưng mãi đến sau nửa đêm mới kết thúc.

Mới sáng sớm mà Nhuận Nương đã xách cháo trắng đến, Kim Phi biết tối qua cô ấy không ngủ được.

Kim Phi tức giận đá chân Khánh Mộ Lam: “Ngồi tránh sang bên kia một chút!”

Chờ sau khi Khánh Mộ Lam nhường chỗ, Kim Phi ấn Nhuận Nương xuống giường ngồi, đau lòng nói: “Hôm nay nàng phải nghỉ ngơi cho tốt!”

“Đương gia?”

Mãi đến lúc này, Khánh Mộ Lam mới hoàn hồn lại, kéo cánh tay Tả Phi Phi hỏi: “Hai người họ thành thân bao giờ vậy?”

“Nếu ta đoán không sai, chắc là tối hôm qua nhỉ?”

Tả Phi Phi liếc Kim Phi một cái, ánh mắt tràn đầy vẻ ranh mãnh.

“Tối hôm qua?”

Khánh Mộ Lam lại nhìn qua căn buồng nhỏ, nháy mắt đã hiểu.

Cô ấy cười trêu nói: “Bảo sao vừa nãy ta nhìn thấy Nhuận Nương cứ cảm thấy sai sai ở đâu, bây giờ mới nhớ ra, cô ấy bước đi hơi mất tự nhiên!”

Nhuận Nương vốn đã hay ngại, bị hai người họ đùa giỡn như vậy, mặt đỏ như chảy ra máu, cầm giỏ lên chạy nhanh ra khỏi căn buồng.

“Đương gia, ta đi làm cơm cho chàng...”

“Nhìn hai người làm chuyện tốt kìa?” Kim Phi giận dữ trừng mắt nhìn Tả Phi Phi và Khánh Mộ Lam.

“Tiên sinh, nếu không có ta thì ngài và Nhuận Nương làm sao tiến triển nhanh như vậy được? Bây giờ lại oán trách ta à, có phải là ta quá hiền hậu rồi không?”

Từ núi Thiết Quán đến làng Tây Hà không xa, tinh dầu sản xuất xà phòng lại do Quan Hạ Nhi và Uyển Nương điều chế, nên mấy tháng gần đây, Tả Phi Phi tới làng Tây Hà không ít lần, dần dần làm quen với Kim Phi, nói năng cũng tùy ý hơn nhiều.

Không có người ngoài, cô ấy cũng dám học theo các công nhân nữ của núi Thiết Quán đùa giỡn Kim Phi.

Có thể chịu ảnh hưởng từ công nhân nữ núi Thiết Quán, độ đùa của cô ấy tương đối lớn.

Nhiều lần cô ấy chọc cho Quan Hạ Nhi mặt đỏ ửng, sau đó thì cầm chổi quét đánh cô ấy.

Thật ra từ khía cách này cũng nói rõ quan hệ của cô ấy với Kim Phi và Quan Hạ Nhi thật sự thân thiết.

“Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ!”