Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2285




Lúc Kim Phi đi lên boong thuyền, y nhìn thấy Tả Phi Phi đang biểu diễn súng kíp cho Khánh Mộ Lam xem.

Bản thân Khánh Mộ Lam rất yêu thích vũ khí, sau khi cầm súng kíp lên bắn thử một phát, cô ấy thích tới mức không bỏ xuống được.

Thấy Kim Phi tới, Khánh Mộ Lam ôm cây súng kíp chạy tới, hào hứng nói: “Tiên sinh, ta muốn cây súng kíp này, ngài nói đi, bao nhiêu tiền!”

Tính cách Khánh Mộ Lam vô tư, làm việc cũng quyết đoán mạnh mẽ, nhưng từ khi thành Tây Xuyên bị Gada tắm máu, tính cách cô ấy đã thay đổi.

Tuy rằng sau đó không ai trách cứ cô ấy, nhưng Khánh Mộ Lam vẫn luôn tự trách mình, cho rằng ca ca không ở đấy, cô ấy phải là người bảo vệ thành Tây Xuyên và người dân trong thành thật tốt.

Nhưng cô ấy đã làm không tốt, để cho tên Gada kia phá thành, tàn sát dân chúng.

Sau chuyện này, Khánh Mộ Lam thường xuyên gặp ác mộng, tính cách cũng trầm hơn nhiều.

Bây giờ khó khăn lắm mới Khánh Mộ Lam mới trở về dáng vẻ trước đây, Kim Phi đột nhiên muốn đùa với cô ấy, y nói: “Cô chắc chứ?”

“Đương nhiên chắc chắn rồi, bao nhiều tiền ngài cứ nói thẳng!” Khánh Mộ Lam vỗ ngực nói.

“Không phải chuyện tiền.” Kim Phi lắc đầu đáp: “Vốn định tặng cô một khẩu ngắn, nhưng nếu cô đã thích cái này, cứ lấy đi”

Kim Phi có một khẩu súng ngắn, Khánh Mộ Lam biết, còn thèm thuồng bấy lâu nay.

Nhưng khi cô ấy còn ở làng Tây Hà, Kim Phi chưa thể chế tạo súng kíp với số lượng lớn, nên vẫn chưa đưa cho cô ấy.

Sau này y có khả năng sản xuất một ít, Khánh Mộ Lam cũng đã trở về Tây Xuyên, y cũng không tới mức chạy tới đưa cho cô ấy.

Nghe thấy Kim Phi sẵn sàng cho mình một khẩu súng ngắn, hai mắt Khánh Mộ Lam sáng rực lên.

Khẩu súng dài vừa rồi mới được cô ấy coi như bảo bối nay đã bị ném lên cái rương, rồi Khánh Mộ Lam chạy tới trước mặt Kim Phi, ra vẻ nịnh nọt, nói: “Tiên sinh, ta muốn khẩu ngắn cơi”

“Nghĩ kỹ chưa?”

“Kỹ rồi!” Khánh Mộ Lam gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Khẩu súng dài kia cao hơn nửa người, mang theo rất bất tiện, súng ngắn có thể đeo ở thắt lưng, có khẩu ngắn hơn đương nhiên phải chọn ngắn hơn.

“Vậy được, chờ đến khi nào rời khỏi thành Du Quan, cô vào trong làng mà lấy.”

“Ngài không mang tới đây à?” Khánh Mộ Lam nhíu mày lại, hỏi.

“Sao ta biết cô cũng tới đây, mang theo làm cái gì?” Kim Phi thản nhiên nói.

“Ta vẫn nên dùng cái này trước vậy!”

Khánh Mộ Lam quay lại nhặt khẩu súng dài vừa mới vứt như đổ rẻ rách lên, ôm vào lòng.

“Sao trước kia ta không phát hiện ra cô thực tế như vậy nhỉ?”

Kim Phi bất lực nói: “Vốn dĩ muốn tặng cô khẩu súng ngắn của ta, nếu cô thích khẩu súng dài kia tới vậy thì quên đi.”

Khánh Mộ Lam có ngốc tới đâu cũng biết Kim Phi đang trêu mình, sầm mặt lại, nói: “Có chuyện thì không thể nói hết một lần luôn được đúng không? Trêu ta vui lắm à?”

“Vui!” Kim Phi lấy khẩu súng ngắn từ trong ngực ra, quơ quơ với Khánh Mộ Lam: “Nào, cười đi rồi ca cho một cái.”