Sau khi thành Du Quan bị người Đông Man chiếm, bọn chúng bắt đầu tiến hành cướp bóc phóng hỏa một cách hung tàn với người dân Đại Khang ở phía Nam.
Người dân ở đó hoặc là bị giết, hoặc là bị người Đông Man bắt về làm nô lệ, hoặc là chạy trốn về phía Nam.
Dẫn đến việc dải đất từ phía thành Nam Du Quan đến bờ sông Hoàng Hà, hầu như không còn người ở.
Dựa theo kế hoạch ban đầu của Kim Phi và Cửu công chúa, sau khi quân Bắc phạt chiếm lĩnh được thành Du Quan, họ sẽ sắp xếp cho dân chúng di chuyển về vùng phía Bắc sông Hoàng Hà, nhưng chưa kịp triển khai thì Tứ hoàng tử đã giết cha soán vị, toàn bộ Đại Khang rơi vào cảnh loạn lạc, vì vậy kế hoạch di chuyển của Kim Phi và Cửu công chúa cũng chẳng đi đến đâu.
Cho tới bây giờ, đây là một khu vực phì nhiêu rộng lớn, chỉ là vãn không thấy có người ở, chỉ có cỏ hoang mọc um tùm.
Sau khi quân Bắc phạt chiếm được thành Du Quan, trọng điểm của công tác phòng ngự vẫn luôn là vùng thảo nguyên phía Bắc.
Sau khi Trương Lương đi, Lưu Thiết cũng vẫn sắp xếp như vậy.
Dù sao vùng phía Nam ngay cả người còn chẳng thấy, có gì đáng để phòng ngự?
Cho nên suy nghĩ đầu tiên của Lưu Thiết khi nhìn thấy mũi tên lệnh, chính là nhân viên hộ tống phụ trách công tác cảnh giới lỡ tuột tay, bản thẳng mũi tên lệnh lên trời.
Mặc dù tình huống như vậy ít khi xuất hiện, nhưng lúc trước đã từng xảy ra.
“Đi tra thử, phía Nam xảy ra chuyện gì, lúc này mũi tên lệnh, không phải là gây rối loạn hay sao?”
Lưu Thiết quay đầu nhìn về phía Nam, cau mày nói.
Đội trưởng đội cận vệ đứng sau lưng anh ta đáp lời một tiếng, đang chuẩn bị phái người đi hỏi xem có chuyện gì xảy ra, thì lại nhìn thấy trên bầu trời phía Nam xuất hiện một làn khói đen.
Lần này sắc mặt của tất cả mọi người đều biến đổi.
Một mũi tên lệnh có thể là trượt tay, nhưng liên tiếp phóng liền hai mũi, chứng tỏ phía Nam thật sự xảy ra chuyện!
Lưu Thiết cũng chưa kịp sắp xếp hàng phòng ngự ở phía Bắc, vừa xoay người chạy xuống cổng thành, vừa lấy ống nhòm từ trong ngực ra nhìn về phía Nam.
“Lão Tam, mau chuẩn bị ngựa, Lão Ngũ đi gọi Điền tiên sinh đi!”
Đội trưởng đội cận vệ vừa vỗ bám vào vai Lưu Thiết, đề phòng anh ta ngã xuống, vừa mau chóng sắp xếp.
Hai cận vệ từ trong đội ngũ chạy ra, mặc vào đai nhảy lao xuống cổng thành.
Khi Lưu Thiết xuống tới cổng thành, một cân vệ trong đó đã dẫn phu xe đến, dät ngựa chiến đến cửa bậc thang.
Lưu Thiết nhảy lên con ngựa chiến ngay gần mình nhất, dẫn theo đội cận vệ chạy như bay về phía thành Nam.
Khi cách tường thành Nam chỉ còn vài trăm mét, bọn họ đã nghe thấy âm thanh hò hét rung trời từ ngoài thành truyền tới. Cũng nhìn thấy binh lính cảnh giới nữ đang đứng trên tường thành, ném lựu đạn xuống dưới.
Còn có hai binh lính nữ phụ trách báo hiệu đang bắn mũi tên lệnh.
Mũi tên lệnh của tiêu cục Trấn Viễn không phải muốn phóng là phóng, màu sắc khác biệt, số lượng mũi tên lệnh khác biệt mà hợp thành biểu thị tình hình khác nhau.
Nhưng lúc này hai binh lính nữ giống như phát điên, không còn quan tâm là màu gì nữa, phóng liên tiếp từng mũi từng mũi lên trời.
Lưu Thiết mặc dù không biết phía Nam đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta biết được chắc chẳn nữ binh lính đã nhìn thấy tình huống cực kỳ đáng sợ, nếu không sẽ không thất thố như vậy.
Anh ta vừa quất mạnh vào mông ngựa, vừa quay đầu hét: “Mau đi báo cho Tần Phi, bảo anh ta mau dẫn người đến tường thành Naml”
“Dạ!” Một cận vệ đáp lời, thúc ngựa quay đầu chạy về phía thành Bắc.
Vì để các nhân viên hộ tống thay phiên nghỉ ngơi có thể ngủ ngon giấc, nhà trọ mới được xây dựng tại nơi cách tường phía thành Nam không xa.
Lúc này nhóm nhân viên hộ tống trực đầu tiên đã từ phía tường thành Bắc về đến, đang chuẩn bị về nghỉ ngơi.
Bây giờ người duy nhất có thể chạy đến phía thành Nam viện trợ, chỉ có bọn họ.
Không đợi cận vệ chạy đến tường thành Bắc, Lưu Thiết đã cưỡi ngựa lao đến chân tường thành Nam.