“Đại gia, xin ngài tha cho chúng ta đi, nếu ngài muốn cô nương, bây giờ ta sẽ đến thanh lâu tìm cô nương đầu bảng đến phục vụ ngài!”
Chưởng quầy lao đến, ôm chân sứ giả Đông Man.
Nhưng giây tiếp theo, chưởng quầy thấy trên cổ lành lạnh.
Quay đầu nhìn, anh ta thấy thanh đao còn nhỏ máu kia đang gác lên cổ anh ta.
Chưởng quầy sợ đến mức rụt cả cổ, cả người run cầm cập. “Cút!”
Sứ giả Đông Man đá chưởng quầy lăn vài vòng trên đất, kéo bà chủ lên lầu.
Chưởng quầy từ dưới đất bò dậy, vô thức năm lấy chiếc ghế dài bên cạnh, nhưng thấy thanh đao trong tay sứ giả Đông Man, cuối cùng cũng không dám nhấc ghế lên lao về phía trước.
Anh ta chỉ là dân chúng bình thường, không thể dửng dưng đối mặt với cái chết.
Nhưng anh ta không thể trơ mắt đứng nhìn sứ giả Đông Man làm nhục vợ mình, sững sờ một hồi lâu, cuối cùng chưởng quầy cũng nhớ ra nha môn.
Anh ta lập tức lăn một vòng ra khỏi nhà trọ, chạy về phủ quận trưởng.
Thật ra Tấn vương đã phái người theo dõi nhất cử nhất động của sứ giả Đông Man, khi hắn giết người, ít nhất cũng có vài cao thủ đang bí mật theo dõi hắn.
Nhưng trong mắt những cao thủ này, vận mệnh của dân chúng vốn không quan trọng, hơn nữa bọn họ được lệnh giám sát sứ giả Đông Man, vì thế các cao thủ này có thể ngăn cản sứ giả Đông Man hành hung, nhưng không một ai ra tay, bọn họ chỉ cử một người về báo cáo mà thôi.
Chưởng quầy còn chưa kịp chạy đến phủ quận trưởng, Tể tướng đã nhận được tin tức.
Nhưng ông ta cũng không để tâm đến chuyện người kia chết, cũng không lo lắng tình cảnh hiện tại của bà chủ, bây giờ trong lòng Tể tướng chỉ nghĩ phải xử lý chuyện này thế nào, để có lợi cho cuộc đàm phán sau này!
Khi Tể tướng chạy đến nhà trọ, đúng lúc chưởng quầy dẫn nha dịch quay về.
Vừa bước vào, bọn họ đã thấy cửa của một căn phòng trên tầng hai bị phá tan.
Sứ giả Đông Man túm cổ bà chủ lao ra khỏi phòng, đè cô †a vào lan can.
Lúc này trên người bà chủ không một mảnh vải che thân, nghiêng đầu thấy ở dưới có rất nhiều nha dịch, còn có chưởng quầy, vừa xấu hổ vừa tức giận, lập tức cắn mạnh vào tay sứ giả Đông Man.
Sứ giả Đông Man gầm lên, rút dao găm trên đùi, đâm thẳng vào ngực bà chủ.
Sau đó ném cô ta từ trên tâng hai xuống, ném như ném rác.
Bà chủ đập mạnh xuống bàn rồi trượt xuống sàn, đè lên thi thể người nhân viên.
Sứ giả Đông Man giống như chỉ giết một con gà, đĩnh đạc nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào, ngay trước mặt Tể tướng và nha dịch.
Chưởng quầy nhìn chằm chằm vào thi thể bà chủ, cả người như rơi vào hôn mê.
Rõ ràng anh ta đã nhanh chóng đi báo quan, nhưng vẫn không kịp.
“Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, không thấy hắn giết người sao?”
Chưởng quầy quay người hét vào mặt nha dịch: “Đi bắt hắn đi!”
Nhưng Tể tướng không nói gì, sao nha dịch dám ra tay chứ?
Tất cả đều cúi đầu, giống như không nghe thấy chưởng quầy gào thét.
Có thể mở một nhà trọ ở quận thành, chưởng quầy cũng là người thông minh.
Từ phản ứng của nha dịch, anh ta biết đối phương không thể làm chủ cho anh ta.
“Phụt!”
Chưởng quầy nhổ mấy ngụm nước bọt vào bọn nha dịch, cười khổ, sau đó cầm ghế lao lên tầng hai, liều mạng tìm sứ giả Đông Man. Chẳng qua sứ giả Đông Man cũng không thèm nhìn anh ta, mà tiếp tục chậm rãi chỉnh trang quần áo, quay đầu nhìn Tể tướng đang đứng ở dưới tầng với ánh mắt đầy khiêu khích.
Ở dưới tầng, sắc mặt Tể tướng cực kì khó coi.
Ông ta biết, sứ giả Đông Man giết người trước mặt ông ta, là để ra oai.
Tể tướng theo bản năng muốn dạy dỗ chưởng quầy. Nhưng nhìn thấy chưởng quầy đã lao lên tầng hai, đang vác ghế đánh vào sứ giả Đông Man, Tể tướng vẫy tay với người phía sau.