"Hắn đã không còn là Tấn vương trước đây nữa rồi! Hắn là phản đồ! Là hán gian"
Một cựu binh khác gầm lên giận dữ, quỳ sụp xuống dưới sân khấu: "Xin Quốc sư đại nhân hãy báo thù cho Phạm tướng quân, báo thù cho quân Phạm Gia chúng tai"
Quỳ xuống dường như có tính truyền nhiễm vậy, càng lúc càng có nhiều người quỳ xuống cùng với cựu binh vừa rồi.
"Xin Quốc sư đại nhân báo thù cho huynh đệ của ta!"
"Xin Quốc sư đại nhân báo thù cho đứa cháu nhà ta, nó mới mười bảy tuổi!"
"Chỉ cần Quốc sư đại nhân đồng ý xuất binh đến thành Vị Châu, Trương Lão Tam ta sẽ giao cái mạng này cho Quốc sư đại nhân!"
"Từ Lão Ngũ ta cũng đồng ý hiến mạng cho Quốc sư đại nhân!"
Chỉ trong chốc lát, tất cả người dân dưới sân khấu đều quỳ xuống đất, cầu xin Kim Phi xuất binh, báo thù cho Phạm tướng quân, báo thù cho người thân của bọn họ.
Nếu có thể, bọn họ hận không thể tự mình đi đến biên cương phía Bắc.
Nhưng các cựu binh đều biết biên cương phía Bắc xa bao nhiều, trước đây đến thành Vị Châu đều là do Phạm tướng quân phái người dẫn bọn họ đi, bây giờ không có người dẫn, sợ rằng phần lớn các cựu binh đều không thể tìm được đường đến thành Vị Châu.
Bị ảnh hưởng bởi vở kịch mấy ngày trước, hình tượng Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn bất khả chiến bại đã ăn sâu vào trong lòng người dân.
Cho nên, biết mình không thể tự trả thù, các cựu binh đã đặt hy vọng vào Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn.
Vì vậy, nhiều cựu binh cũng đã thề sẽ giao mạng sống của mình cho Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn.
Đây là thứ duy nhất họ có thể lấy ra được vào lúc này.
Hàn Phong và Đường Phi đứng ở phía sau sân khấu nhìn nhau rồi cùng nhau bước lên sân khấu.
Đội chiêng trống nhìn thấy hai người, vội vàng đánh chiêng trống.
Những người dưới sân khấu biết nhân viên hộ tống có lời muốn nói nên cố chịu đựng bị thương, yên tĩnh lại.
"Bà con, ta biết mọi người đều rất khó chịu, lúc mới biết tin, ta cũng rất buồn, Kim tiên sinh tức giận đến mức hôn mê một ngày một đêm!"
Hàn Phong giơ chiếc loa lên và hét lên: "Việc đầu tiên Kim tiên sinh làm khi tỉnh lại sau cơn hôn mê là phái đội quân tinh nhuệ nhất đến thành Vị Châu, bằng mọi giá phải trả thù cho Phạm tướng quân và báo thù cho quân Phạm Gia.
Mới ngày hôm qua, ta nhận được truyền tin của Kim tiên sinh, thành Vị Châu đã bị đánh hạ, người Đông Man hung ác và các tay sai của Tấn vương đều đã nhận được sự trừng phạt xứng đáng!"
"Trừng phạt như thế nào?" Một cựu binh dưới sân khấu hỏi. Câu hỏi này trái lại là hỏi trúng Hàn Phong.
Bởi vì trong thư của Tiểu Ngọc chỉ nói Thiết Ngưu đã công phá thành Vị Châu, bắt được không ít tù binh, nhưng xử lý những tù binh này như thế nào thì trong thư lại không nói.
Nhưng nghĩ đến tác phong của Thiết Ngưu, Hàn Phong nghiêm túc nói: "Hầu hết hung thủ đều đã chết khi chúng ta công phá thành, những người may mắn sống sót cũng bị huynh đệ ở bên đó bắt sống!
Vì để báo thù cho Phạm tướng quân, báo thù cho quân Phạm Gia, tất cả các tù binh đều bị chém đầu, treo xác bên ngoài thành!"
Ở thời phong kiến, việc giữ nguyên toàn bộ thi thể rất được chú trọng, chém đầu là một hình phạt rất tàn khốc.
Treo xác bên ngoài thành, sẽ bị hàng nghìn người chửi rủa, là hình phạt còn khủng khiếp hơn cả chém đầu.
Nghe thấy Hàn Phong nói như vậy, người dân dưới sân khấu lần lượt dập đầu về phía sân khấu, cảm ơn Kim Phi đã báo thù giúp bọn họ.
Cũng có cựu binh nghi ngờ Hàn Phong đang lừa bọn họ, nhưng người như vậy rất ít.
Bởi vì đại đa số người dân đều biết đội nhân viên hộ tống đã dễ dàng chiếm được quận Bình Giang ngay ngày đầu tiên đến đây, nên không cần thiết phải lừa bọn họ, cũng không thèm lừa dối bọn họ.