Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2113




Theo thông tin trên báo, càng ngày càng có nhiều người dân biết chuyện của thành Vị Châu, toàn bộ Xuyên Thục đều xôn xao.

Hàng trăm người dân nô nức kéo đến trước cửa tiêu cục Trấn Viễn, ghi danh tham gia cuộc tuyển chọn nhân viên hộ tống.

Có thể nói tiêu cục Trấn Viễn là sự nghiệp căn bản của Kim Phi, buổi tuyển chọn hôm nay vô cùng chặt chẽ, phần lớn người dân đến ghi danh, ngay cả tiêu chuẩn sàng lọc cơ bản nhất cũng không đạt.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của người dân.

Thấy không đạt tiêu chuẩn của tiêu cục Trấn Viễn, bọn bèn ghi danh tham gia đội quân Trấn Viễn, tham gia binh phủ của các nơi, thậm chí còn tự nguyện tham gia đội nhân viên hậu cần chuyên vận chuyển lương thảo cho quân Trấn Viễn.

Lúc trước đội nhân viên hậu cần thuộc về đội lao dịch, người dân giúp quân đội vận chuyển lương thảo và quân nhu, không những không có tiền công, mà ngay cả cơm ăn quân đội cũng không cho, dân chúng chỉ đành tự mang theo lương khô ăn.

Khi tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn sắp khởi hành, thường thì đều là một chuyến ba xe, tự mình mang theo lương thảo và quân nhu, như vậy mới có thể đạt đến tốc độ nhanh nhất, đánh cho kẻ thủ trở tay không kịp.

Nhưng khuyết điểm của đánh nhanh thăng nhanh cũng rất rõ ràng.

Đầu tiên chiến thuật này tiêu hao rất nhiều tài nguyên, hơn nữa lượng người không được quá nhiều.

Điều này bắt buộc phải có một đội riêng chuyên làm công tác thâm nhập. Nếu như tấn công kinh thành của người Đảng Hạng giống

Thiết Ngưu khi đó, chỉ là để phá hoại và trả thù, đánh xong chạy, vậy vấn đề không lớn.

Nhưng nếu là tranh đoạt lãnh thổ, thế thì không thể sử dụng chiến thuật này được.

Ví dụ như bây giờ giao chiến với Tân vương, cho dù tiêu cục Trấn Viễn có ưu thế võ lực tuyệt đối, nhưng Kim Phi không yêu cầu Trương Lương tấn công mù quáng, mà chỉ yêu cầu anh ta đánh chắc tiến chắc.

Sau khi tiêu cục chiếm được địa bàn, đội Chung Minh sẽ theo sau trấn an dân chúng.

Chờ khi đội Chung Minh kết thúc công tác phân chia ruộng đất của cường hào, thành lập cơ sở trị an cơ bản của nơi đó, các nhân viên hộ tống mới tấn công sang nơi khác.

Trong quá trình này, cần nhờ đến một lượng lớn người dân phụ trách vận chuyển vật liệu.

Đương nhiên Kim Phi sẽ không như triều đình lúc trước, bắt ép người dân khiêng lương khô làm lao dịch miễn phí, mà đặt ra tiêu chuẩn chặt chế trả tiền theo công.

Nhưng người dân thời phong kiến vẫn khá đặt nặng nỗi lòng xa quê, đến nay các địa phương ở Xuyên Thục vẫn tiếp tục duy trì công cuộc ra công cứu giúp, người dân vừa làm gần quê hương vừa có thể kiếm được tiền, rất ít người chịu xa rời quê hương tham gia đội vận chuyển lương thực.

Cho nên công việc vận chuyển lương thảo của quân đội vẫn luôn là một vấn đề lớn khiến Kim Phi và Trương Lương đau đầu.

Bây giờ vấn đề này đã được giải quyết.