“Ông Triệu, ông mau đứng dậy đi!”
Kim Phi vừa né tránh vừa đưa tay ra đỡ lấy Triệu Nhạc.
Nhưng Triệu Nhạc lại ngồi bệt xuống đất như bùn nhão, sau khi được Thiết Chùy và Trần Văn Viễn đỡ dậy thì lại ho khan dữ dội.
Ông ta ho khan một tiếng, ho ra vài ngụm máu loãng.
Trán cũng vì dập đầu quá mức mà máu tươi chảy giàn giụa.
Nhưng Triệu Nhạc cứ như không phát hiện ra, ông ta cũng không gào khóc, chỉ nhìn chằm chăm Kim Phi bằng đôi mắt đỏ ngầu.
Trong đôi mắt ấy là sự cầu xin.
Triệu Nhạc được xem như một trong những người đọc sách mà Kim Phi biết, một người có nghĩa khí, nếu không đã không cùng Phạm tướng quân bảo vệ thành Vị Châu hẻo lánh kia suốt nhiều năm như vậy.
Đây là lần đầu tiên Kim Phi thấy ông ta dập đầu.
Làm người phải có tôn nghiêm, không được tùy tiện khuất phục trước kẻ khác, nhìn thấy Triệu Nhạc như thế này, trong lòng Kim Phi rất khó chịu.
Y đang định nói gì đó thì có tiếng bước chân vang lên ở ngoài cửa.
Y quay lại, nhìn thấy Cửu công chúa dẫn theo Châu Nhi đang đi tới đây.
“Vũ Dương, bây giờ nàng đang mang thai đấy, đừng đi nhanh như vậy!”
Kim Phi vội tới chỗ Cửu công chúa, giữ chặt lấy cô ấy.
Cửu công chúa nhìn Triệu Nhạc rồi nhìn Tiểu Ngọc, trong lòng cũng hiểu được đại khái.
“Phu quân đã biết chuyện của thành Vị Châu rồi à?”
Cách đây không lâu, Triệu Nhạc có nhờ Kim Phi phái phi thuyền tới thành Vị Châu để hỏi thăm tình hình nơi đó.
Mặc dù Kim Phi không phái phi thuyền, nhưng lại để Hàn Phong phái mấy mật thám đi.
Chuyện của thành Vị Châu là do mật thám thăm dò ra rồi truyền tin về làng.
Sau đó viện Khu Mật tổng hợp lại tình báo, gửi một phần cho Tiểu Ngọc, một phần cho Cửu công chúa.
Chỉ là Cửu công chúa cần quản lý toàn bộ đại cục nên xem phần tình báo này lâu hơn Tiểu Ngọc một chút.
Sau khi biết được Tấn vương và người Đông Man cấu kết với nhau tấn công thành Vị Châu, Cửu công chúa nhanh chóng chạy tới đây để bàn bạc với Kim Phi.
Nhìn thấy cả Tiểu Ngọc và Triệu Nhạc ở trong thư phòng, Cửu công chúa mới nhận ra Kim Phi cũng đã biết.
Triệu Nhạc thấy Cửu công chúa tới thì lại dập đầu với Kim Phi: “Kim tiên sinh, nể tình ngày trước Phạm tướng quân đã từng hợp tác với ngài để cùng chống lại người Đảng Hạng, xin ngài hãy báo thù cho ông ấy!”
Lần trước ở Thanh Thủy Cốc, Kim Phi đã cố tình thả đám người Đảng Hạng đi qua Thanh Thủy Cốc, rồi đào một cái hồ chứa nước ở núi Khôi Lang, chặn người Đảng Hạng ở giữa Thanh Thủy Cốc và hồ nước.
Nhưng lúc ấy lực lượng chủ yếu của quân Thiết Lâm lại đang ở Thanh Thủy Cốc, thuộc hạ của Khánh Hoài chỉ còn cận vệ và vài thợ thủ công của Tương Tác Doanh có thể dùng được, nếu như người Đảng Hạng phá vòng vây từ trong hồ nước, Khánh Hoài căn bản không thể ngăn cản được.
Sau đó, Phạm tướng quân đã điều động mấy nghìn quân Phạm Gia, giúp Khánh Hoài bảo vệ hồ chứa nước.
Có thể nói, nếu lúc đó không có Phạm tướng quân tới tiếp viện kịp thời, kế hoạch ban đầu của Kim Phi ở Thanh Thủy Cốc sẽ không thành công một cách thuận lợi như vậy được.
“Phu quân, đúng là ngày ấy Phạm tướng quân phái quân tới tiếp viện, nhưng ông ấy cũng không phải vì chàng!”