Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2010




“Xã hội? Khoa học tự nhiên?” Đây là lần đầu tiên Lưu Bất Quần nghe thấy thuật ngữ này.

Ngay cả Phương Linh Quân cũng bỏ giày xuống, tò mò nhìn Kim Phi: “Kim tiên sinh, xã hội là cái gì, khoa học tự nhiên là cái gì?”

“Phương tiên sinh, trong ngôi trường lý tưởng của ta, ngoài việc dạy trẻ đọc và đọc viết, thì còn cần dạy trẻ em lịch sử, đạo đức và pháp luật, địa lý, cũng như vật lý, hóa học, sinh học và nhiều môn học khác”

Kim Phi giải thích nói: “Các ngành học nghiên cứu nhân văn xã hội, ví dụ như văn học, lịch sử, đạo đức và luật pháp, địa lý, chính là Xã hội.

Ngược lại, nghiên cứu các môn học có nguồn gốc tự nhiên như toán học, vật lý, hóa học và sinh học được gọi là khoa học tự nhiên.”

Lưu Bất Quần và Phương Linh Quân đều biết văn học, lịch sử, đạo đức và luật pháp có ý nghĩa gì. Mặc dù đây là lần đầu tiên họ nghe về toán học, họ cũng có thể hiểu rằng đó là một cách nói khác về số học.

Nhưng họ chưa bao giờ nghe nói về địa lý, vật lý, hóa học và sinh học và họ không biết ý nghĩa của chúng.

“Địa lý bao gồm địa lý tự nhiên và địa lý nhân văn. Địa lý nhân văn, chính là nghiên cứu phong tục, đặc điểm của con người ở mỗi nơi, để có thể hòa nhập tốt hơn với người dân địa phương”.

Kim Phi giải thích: “Địa lý tự nhiên nghiên cứu các mạch của núi, sông ngòi và đất đai. Những lý do, chẳng hạn như khi ngọn núi này được hình thành, tại sao trên núi lại có đá màu đỏ và đá màu xám?

Núi nào có trữ lượng khoáng sản, nơi nào thích hợp để trông trọt và các vấn đề tương tự.

Đương nhiên, chờ về sau có đủ người tài vậy là đủ rồi, địa lý học còn có thể phân ra một bộ môn chuyên biệt nghiên cứu khí hậu, ví dụ như khi nào thì trời sẽ mưa, và mưa bao lâu, to như thế nào.”

“Ôi trời, đây là nghiên cứu đại đạo của đất trời mài” Phương Linh Quân kinh ngạc đến dựng cả râu.

Mà Lưu Bất Quần nghe vậy, hai mắt sáng lên, tiếp tục hỏi: "Vật lý, hóa học, sinh học thì lại là thế nào?”

“Vật lý đơn giàn mà nói chính là một môn học nghiên cứu cấu trúc, tương tác và các quy luật chuyển động của vật chất."

Kim Phi suy nghĩ một chút, chỉ vào bánh xe nước: “Ví dụ như tại sao phải có lửa mới rèn được sắt? Tại sao nước có thể dập tắt được lửa? Những điều này đều nằm trong phạm vi nghiên cứu vật lý.

“Hỏa khắc kim, thủy khắc hỏa là chuyện mà ai cũng biết, điều này mà còn cần phải nghiên cứu sao?” Phương Linh Quân hỏi.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

“Đương nhiên” Kim Phi nói: “Ví dụ, để nung quặng, cần một ngọn lửa rất mạnh. Làm thế nào để ngọn lửa cháy mạnh hơn và làm cho lò nóng hơn? Vấn đề này cần phải có kiến thức, nó cũng là một phần của nghiên cứu vật lý."

Lưu Bất Quần cũng xuất thân từ một gia đình thợ rèn. Cha, ông nội và thậm chí cả tổ tiên của ông ấy đã làm thợ rèn trong nhiều thế hệ, cảm thấy rất dễ hiểu với những gì Kim Phi nói, nghe vậy liên tục gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.

Sau đó hỏi tiếp: “Vậy hóa học và sinh vật là cái gì?”

“Hóa học là là môn học nghiên cứu cấu trúc bên trong của các vật thể và các quy luật biến đổi, ví dụ như tại sao sắt lại bị gỉ? Như thế nào tránh rỉ sét, làm sao để sắt cứng hơn. Những thứ này đều là một phần của nghiên cứu hóa học."

Kim Phi nói: “Về phần sinh học, đó là môn học nghiên cứu các loài động vật và thực vật khác nhau và phân tích mô hình phát triển của chúng. Ví dụ, lúa mì bao gồm những cấu trúc nào và cấu trúc của lúa mì là gì. Cơ thể con người bao gồm những cơ quan nào, mỗi cơ quan có tác dụng gì?

“Cái này hay, cái này hay!” Lưu Bất Quần nghe xong, kích động võ tay liên tục.

Nhưng Phương Linh Quân lại khế nhíu mày: “Nghiên cứu những thứ dị giáo này có ích lợi gì đâu?”

“Phương tiên sinh, tác dụng vô cùng lớn đấy!” Kim Phi từ lấy kính viễn vọng trong lồng ngực ra: “Đây là kính soi ngàn dặm được chế tạo bằng kiến thức vật lý, tiên sinh có thể nhìn xem.”

Phương Linh Quân cầm kính viễn vọng, dưới sự hướng dẫn của Kim Phi, nhìn về đỉnh núi phía xa.

“Sao có thể rõ ràng như vậy?” Phương Linh Quân bị chấn động, thả kính viễn vọng ra nhìn thoáng qua ngọn núi, sau đó lại dí mắt nhìn qua ống kính.

Ngọn núi chừng ba bốn dặm, trên đỉnh núi có cây cây tùng già, mắt thường chỉ có thể nhìn được hình dáng chung chung, nhưng dùng kính viễn vọng thì lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

“Phương tiên sinh, đây là một trong những ứng dụng thực tế của vật lý."

Kim Phi nói: "Với kính viễn vọng, binh lính có thể nhìn xa hơn trong chiến tranh, phát hiện ra kẻ thù sớm hơn, từ đó dẫn đầu tấn công.